Phi Thiên

Chương 1340: Đức Minh biến hóa (Thượng)



Có tiền mới có tài nguyên tu luyện, Chính Khí Môn khác người, đã không quan tâm bài danh môn phái trong Vô Tương Tinh, chẳng muốn tranh giành với môn phái khác, tỷ thí bài danh môn phái mỗi giới cũng không tham gia, Chính Khí Môn chỉ sắp xếp vào người tham gia chiếu lệ. Hôm nay tập trung tài nguyên hơn ba trăm năm ngắn ngủi đã chèo chống cho hơn mười tên tu sĩ Tử Liên đột phá đến Kim Liên, Đức Minh đạo trưởng là người đầu tiên.

Ngay cả tu vi Bảo Liên đều một hơi đột phá đến Tử Liên tam phẩm, thực lực cả Chính Khí Môn tăng lên trên diện rộng trong suốt ba trăm năm qua, hơn nữa còn chọn được mấy ngàn đệ tử tư chất tốt.

Không có biện pháp, có kinh tế sẽ có tài nguyên, Chính Khí Môn đã không cần cầm linh thảo đi Linh đảo đổi tài nguyên, phần lớn là tiệm tạp hóa dùng tiền trừ nợ, Tiên Nguyên đan không thiếu, nếu không phải bảo tồn truyền thừa luyện đan kỹ pháp của Chính Khí Môn, Chính Khí Môn còn không muốn tự luyện chế, cái gì Cố Nguyên Đan, Tiên Nguyên Đan các loại, Chính Khí Môn cầm mang ra bán như rau ngoài chợ.

- Mới ba trăm năm ngắn ngủi, Chính Khí Môn biến hóa rất lớn.

Sau khi Miêu Nghị nghe xong liền cảm thán.

Đức Minh đạo trưởng lại chắp tay nói:

- Chưởng môn đã từng nói qua, Chính Khí Môn có biến hóa hôm nay, công lao cư sĩ rất lớn, nếu không có cư sĩ đi tìm Thiên Diện Yêu Hồ, Chính Khí Môn cũng không có tiệm tạp hóa tại Thiên phố, nếu không có cư sĩ giúp mở tiệm tạp hóa kinh doanh, Chính Khí Môn không có ngày hôm nay.

Miêu Nghị khoát tay nói:

- Đạo trưởng không nên tán dương ta như vậy, ta cũng là một phần tử của Chính Khí Môn, ta nên ra chút sức là đương nhiên.

Ba người không ngừng nói chuyện với nhau, Miêu Nghị nói muốn đi bái phỏng Bích Nguyệt phu nhân mới rời đi.

Sau đó Đức Minh đạo trưởng cũng theo ra ngoài, lúc sắp xuống lầu Miêu Nghị hỏi:

- Dường như đạo trưởng có cái nhìn không tệ về Hạ Hầu Long Thành nha.

Nghe nói như thế, Đức Minh đạo trưởng hiểu hắn đang nói mình nói chuyện giúp Hạ Hầu Long Thành, lúc này mới nói:

- Cư sĩ mượn một bước nói chuyện.

Hai người đến gian phòng lưu cho Miêu Nghị, không gian nơi đây rất lớn, bên trong trống rỗng, cũng không có bày biện thứ gì, Đức Minh đạo trưởng giải thích:

- Không biết cư sĩ trở lại lúc nào, cũng không biết cư sĩ thích bày biện đồ dùng gì, cho nên không chuẩn bị gì cả, lát nữa cư sĩ cứ đi Thiên phố lựa chọn, ưa thích món gì cứ để cửa tiệm chi ra.

Miêu Nghị không quan tâm chút tiền này, ngược lại Đức Minh đạo trưởng càng ngày càng làm hắn lau mắt mà nhìn, biến hóa rất rõ ràng, đã không phải đạo trưởng khúm núm thành thật năm đó, trên mặt còn mang theo vài phần khôn khéo.

- Đạo trưởng học quanh co lúc nào thế, có lời gì nói thẳng đi.

Miêu Nghị cười nói.

Đức Minh hơi trầm mặc, chậm rãi nói:

- Ta biết rõ ý của cư sĩ, cảm thấy ta đang nói chuyện giúp Hạ Hầu Long Thành, chẳng những cư sĩ, chưởng môn và sư thúc đều không có hảo cảm với Hạ Hầu Long Thành, cảm thấy đây là kẻ đáng giận, cũng cảm thấy hắn tru tâm.

- Ta muốn nói là, muốn đứng vững gót chân tại Thiên phố không dễ dàng, Chính Khí Môn lúc trước mang mộng tưởng quá mỹ hảo, tay không tấc sắc phát triển tại Thiên phố, đã không có quyền cũng không có thế, tài lực cũng không có, nếu không nhờ cư sĩ lúc trước mở cục diện cho tiệm tạp hóa, cũng không có tiệm tạp hóa Chính Khí hôm nay, chắc hẳn cư sĩ hiểu rõ tiệm tạp hóa muốn tồn tại trong Thiên phố không dễ dàng. Ta cũng không nói giúp Hạ Hầu Long Thành, giao cho Hạ Hầu Long Thành hai thành lợi nhuận là nhiều nhưng ta cho rằng cho đáng giá, nếu không có quan hệ với Hạ Hầu Long Thành, tiệm tạp hóa đã sớm bị người ta đè sập, làm sao như hôm nay.

- Ân! Ta cũng cho rằng đáng giá.

Miêu Nghị gật đầu, hắn cũng biết Đức Minh không chỉ nói những lời này.

Tâm tình Đức Minh hơi kích động:

- Nhưng mà chưởng môn và hai sư thúc không nghĩ vậy, bọn họ cảm thấy ta làm thế là nịnh bợ kẻ tiểu nhân hèn hạ, vi phạm tôn chỉ Chính Khí Môn, áp lực của ta rất lớn.

- Có một số việc bọn họ không rõ, chưởng môn tọa trấn Chính Khí Môn, Ngọc Luyện sư thúc say mê làm việc của mình, Ngọc Hư sư thúc tọa trấn nơi này chân không bước ra ngoài. Toàn bộ sinh ý trong ngoài của tiệm tạp hóa do ta chuẩn bị, ta hiểu rõ Chính Khí Môn kinh doanh tiệm tạp hóa càng lúc càng không dễ dàng, không có chút quan hệ tiệm tạp hóa không thể làm tiếp.

- Chính Khí Môn có thể bồi dưỡng mười hai tu sĩ Kim Liên trong ba trăm năm ngắn ngủi. Lại thu mấy ngàn tên đệ tử, không có tài lực của tiệm tạp hóa ủng hộ là không được, một khi tiệm tạp hóa sụp đổ mất, Chính Khí Môn muốn thực lực không có thực lực, muốn tài lực không có tài lực, muốn bối cảnh không có bối cảnh, đường ra ở nơi nào?

- Tiệm tạp hóa sụp đổ?

Miêu Nghị nói:

- Chuyện nghiêm trọng như vậy sao?

Đức Minh lắc đầu nói:

- Bần đạo không phải nói chuyện giật gân, nếu lúc trước không có Hạ Hầu Long Thành ra mặt ngăn cản tai họa, có Hoàng Phủ Quân Nhu cung cấp tin tức ủng hộ và chỉ điểm, chỉ sợ cư sĩ chưa quay về tiệm tạp hóa đã sụp đổ rồi.

- Hoàng Phủ Quân Nhu cũng ra tay giúp đỡ?

Miêu Nghị kinh ngạc.

Đức Minh nói:

- Vâng! Bởi vì tiệm tạp hóa kinh doanh uy hiếp sinh ý Kết Đan của Quần Anh hội quán, Hoàng Phủ Quân Nhu ngay từ đầu đến nhà hỏi thăm, trực tiếp bàn bạc với Ngọc Hư sư thúc. Nói chúng ta khẩu vị quá lớn là không tốt cho chúng ta. Hi vọng tiệm tạp hóa nên buông tha sinh ý mua bán Kết Đan, Ngọc Hư sư thúc cự tuyệt. Về sau Hoàng Phủ Quân Nhu lại đi Vô Tương Tinh tìm chưởng môn bàn bạc, chưởng môn nói mọi người cạnh tranh công bằng, cũng cự tuyệt.

- Lúc ấy chưởng môn và sư thúc suy nghĩ quá đơn giản, chuyện mua bán làm gì có công bằng mà nói, không gian không thương tuyệt đối không phải nói ngoa. Đó là do chúng ta rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, Hoàng Phủ Quân Nhu nói với Hạ Hầu Long Thành một tiếng, tình huống như đã nói lúc trước, Hạ Hầu Long Thành lập tức bức chúng ta buông tha kinh doanh Kết Đan, nếu không sẽ niêm phong bắt người, cư sĩ biết tính tình của vị thống lĩnh này mà, chẳng có đạo lý gì để nói.

Miêu Nghị sớm lĩnh giáo nhân phẩm của Hạ Hầu Long Thành từ lâu, hắn gật đầu thừa nhận, hỏi:

- Hoàng Phủ Quân Nhu giúp chúng ta thế nào? Nàng có hảo tâm vô duyên vô cớ giúp chúng ta sao?

- Tại thương nói thương, nàng cũng không vô duyên vô cớ giúp chúng ta, khẳng định giúp chúng ta có lợi cho nàng. Bức chúng ta không làm mua bán Kết Đan, sau đó nàng lại tìm tới cửa, nói là đến đền bù tổn thất cho chúng ta, Quần Anh hội trừ mua bán Kết Đan sẽ cung ứng toàn bộ vật tư khác cho chúng ta, cũng trở thành nhà cung cấp lớn nhất.