- Bản tôn và Ma quốc có chút ân oán chắc ngươi cũng nghe nói, nếu ngươi có thể khuyên phu nhân của ngươi thanh minh công ngại, nguyện ý chủ động vào tiên tịch coi như giúp bản tôn trút cơn giận, bản tôn có thể suy xét phạt nhẹ ngươi.
Có chuyện này?
Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm, tưởng là việc lớn gì. Ngươi đánh mặt Đại Ma Thiên liên quan gì ta.
Miêu Nghị lập tức bảo đảm:
- Ty chức nhất định khuyên nội nhân đồng ý!
- Đừng đồng ý qua sớm!
Mục Phàm Quân hừ lạnh:
- Ngươi cảm thấy ngươi gây ra việc này còn có thể ngồi ở vị trí cung chủ sao?
Miêu Nghị ngây người:
- ...
Ngẫm lại thì gia chỉ cầu bình an, có làm cung chủ hay không chẳng sao, bị biếm lại động chủ cũng chẳng sao.
Miêu Nghị chắp tay nói:
- Ty chức nguyện nhận trừng phạt của Thánh Tôn!
Mục Phàm Quân thuận miệng nói:
- Gây ra việc lớn vậy không thể tránh khỏi phạt nhẹ, nghĩ tình muội muội của ngươi nên bản tôn không làm khó dễ. Để phu nhân của ngươi làm cung chủ đi, ngươi hàng xuống làm Hành Tẩu thuộc hạ của nàng, ích lợi nên có vẫn là của phu thê các ngươi, ai làm cung chủ, ai làm thuộc hạ có khác gì.
Miêu Nghị hét thất thanh, hơi sững sờ:
- Cái gì?
Mục Phàm Quân nét mặt sa sầm hỏi:
- Như thế nào? Ngươi không muốn?
Miêu Nghị vội đồng ý:
- Ty chức nguyện ý!
Không phải không muốn, Miêu Nghị không quan tâm vị trí cung chủ, ai làm cũng được, quan trọng là bắt hắn làm thuộc hạ của Vân Tri Thu thì thấy hơi kỳ kỳ. Cảm giác như trở lại Phong Vân khách điếm, Miêu Nghị biến thành tiểu nhị, đặc biệt Mục Phàm Quân sắp xếp khiến hắn thấy là lạ.
Nghe Miêu Nghị đồng ý, Mục Phàm Quân vừa lòng gật đầu nói:
- Vẫn câu cũ, ích lợi vẫn thuộc về phu thê các ngươi, ai làm cung chủ ai làm thuộc hạ đều như nhau. Về sau bản tôn còn có ban thưởng khác bồi thường cho ngươi.
Miêu Nghị gật đầu lia:
- Vâng!
Trong bụng Miêu Nghị thầm nghĩ không biết được thưởng cho cái gì.
Mặt ngoài Miêu Nghị nặn nụ cười cảm ơn:
- Tạ Thánh Tôn thành toàn!
Chuyện này đã quyết định thì Mục Phàm Quân không nhắc lại nữa, nàng đổi đề tài hỏi:
- Tử Dương Tiên Sinh ở trong tay ngươi?
Miêu Nghị định triệu Tử Dương Tiên Sinh ra:
- Đang trong túi thú.
- Không cần!
Mục Phàm Quân giơ tay ngăn lại:
- Tặng người cho Vân Ngạo Thiên đi, đây là một việc khác ta giao cho ngươi đi làm.
Từ việc Phong Bắc Trần đến Thiên Ngoại Thiên không nhắc một câu về Yêu Nhược Tiên là Miêu Nghị đoán ra Mục Phàm Quân sẽ không nhận gã, giờ xem ra đúng thật. Nhưng không ngờ Mục Phàm Quân muốn dẫn họa thủy cho Đại Ma Thiên.
Miêu Nghị đã hiểu rằng tiểu thế giới không có chỗ dung chứa Yêu Nhược Tiên, gã ở lại thì sớm muộn gì chỉ có đường chết, trong lục thánh không ai tha cho gã.
- Vâng, ty chức sẽ đưa người đi Đại Ma Thiên! Nếu Thánh Tôn không có gì sai bảo thì ty chức xin cáo lui!
- Không cần chạy đi, bây giờ ngươi đi lúc đó Vân Ngạo Thiên nhận người mà chối việc thì người ta còn tưởng rằng ta người, có một trăm cái miệng cũng giải thích không rõ. Chờ ở đây đi, chắc không lâu nữa mấy lão già sẽ tới, lúc đó đưa cho Vân Ngạo Thiên ngay trước mắt bao người.
Lòng Miêu Nghị thít chặt, đây là hoàn toàn không cho Yêu Nhược Tiên đường sống, nhưng hắn chỉ có thể đồng ý.
Lại nghe Mục Phàm Quân dặn dò một lúc rồi Miêu Nghị cáo lui ra Cửu Thiên cung, vẫy tay với các vị Quân Sử chờ bên ngoài:
- Thánh Tôn kêu các ngươi vào yết kiến.
Đám Quân Sử vào cung, Miêu Nghị chờ bên ngoài, thừa dịp không ai chú ý thì nháy mắt ra dấu với Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao đi vào cung gặp Mục Phàm Quân, lúc trở ra kêu Miêu Nghị:
- Miêu cung chủ.
Miêu Nghị lập tức đi lên chắp tay hỏi:
- Lục gia có gì dặn bảo?
Nguyệt Dao mặc áo trắng kêu gọi:
- Đi theo ta!
Nguyệt Dao kéo Hồng Trần cùng bay đi, Miêu Nghị lập tức bay theo.
Đám người An Như Ngọc chỉ nhìn một chốc rồi không để bụng, vì cho rằng Mục Phàm Quân sai bảo cái gì cho bọn họ làm.
Nguyệt Dao và Hồng Trần ở chung trên một ngọn núi, cung điện như quỳnh lâu điện ngọc, trang trí toàn là vật phẩm tinh xảo xinh đẹp hiếm có trên đời. Miêu Nghị không tâm tình ngắm hoàn cảnh nơi này, hắn nháy mắt với Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao hiểu ý, xua người hầu đi, nàng kéo tay Miêu Nghị làm nũng:
- Đại ca gây ra lớn chuyện như vậy làm gì, sư phụ có làm khó đại ca không?
- Không sao, chẳng qua không làm cung chủ nữa, không nói việc này.
Miêu Nghị nhìn Hồng Trần Tiên Tử bên cạnh, hắn nói chuyện không né tránh nàng vì biết hai người cùng phe.
Miêu Nghị đặt hai tay lên vai Nguyệt Dao, hỏi:
- Lão tam, đại ca chính thức hỏi ngươi một lần, nếu đại ca và sư phụ của ngươi có mâu thuẫn gì thì ngươi đứng về phía nào?
Hồng Trần Tiên Tử kinh ngạc, từ từ ngoái đầu nhìn hai người, biểu tình tràn đầy giật mình.
Nguyệt Dao cũng hết hồn, đôi mắt sáng trợn to tràn đầy khó tin hỏi:
- Tại sao đại ca nói lời đó? Có phải đại ca muốn vì phu nhân mà phản bội Tiên quốc đều vào Ma quốc không?
Nguyệt Dao lắc vai, hai tay hất tay Miêu Nghị đặt trên vai mình ra, dứt khoát lắc đầu nói:
- Ta không đồng ý!
Miêu Nghị cau mày nói:
- Lão tam đừng nói vớ vẩn, không liên quan tẩu tử của ngươi. Ta chỉ hỏi nếu đại ca mang ngươi rời khỏi đây thì có đi cùng ta không?
Nguyệt Dao hỏi:
- Đi đâu?
- Ngươi mặc kệ là đi đâu, tóm lại đại ca chắc chắn không bạc đãi ngươi.
- Rốt cuộc đại ca muốn làm gì? Có ta ở đây sư phụ sẽ không làm gì đại ca!
Miêu Nghị sốt ruột trầm giọng nói:
- Lão tam còn chưa nhìn ra sao? Sư phụ của ngươi luôn dùng ngươi để bắt chẹt ta, ngươi ở đây khiến ta làm gì cũng co tay cóng chân, theo ta đi!
Nguyệt Dao bất an nhìn Hồng Trần Tiên Tử, Miêu Nghị đột nhiên yêu cầu nàng phản bội sư môn, khiến nàng không biết làm sao.
- Ngươi luyến tiếc sư tỷ của ngươi?
Miêu Nghị quay đầu nhìn Hồng Trần Tiên Tử:
- Hồng Trần, dù sao nàng ở đây cũng không như ý, hay là đi theo ta? Ta mang nàng cùng rời khỏi chốn này, nàng hãy khuyên nhủ lão tam giúp ta.
- Miêu Nghị, một bên là sư phụ một bên là huynh trưởng, sư phụ từ nhỏ đã đối xử tốt với nàng, ngươi bảo Nguyệt Dao phải lựa chọn thế nảo? Đổi lại là ta cũng không thể mơ hồ đi theo ngươi được.
Nguyệt Dao gật đầu nói:
- Đại ca, sư phụ đối xử rất tốt với ta, ta không thể phản bội sư phụ. Có phải vì sư phụ rút vị trí cung chủ nên đại ca không vui? Đại ca yên tâm, chờ sư phụ hết giận thì ta sẽ đi xin sư phụ cho đại ca phục chức quan lại, có ta ở đây sư phụ sẽ không làm khó dễ đại ca.
Miêu Nghị nghe Nguyệt Dao trả lời là biết nàng sẽ không lựa chọn bên hắn hay Mục Phàm Quân, biết trong một chốc nói gì cũng vô dụng.
Bỗng nhiên không hiểu sao Miêu Nghị luôn bền gan vững chí dũng cảm đối diện bất cứ chuyện gì cảm thấy hơi mệt mỏi. Hai tay Miêu Nghị che mặt chậm rãi ngồi xổm dưới đất, vùi đầu im lặng thật lâu.