- Không có đạo lý nào Hành tẩu ở trong cung được. Xin cung chủ đại nhân phân phó với người dưới sắp xếp một tòa đình viện cho ti chức đặt chân.
- Ồ? Chẳng lẽ chàng muốn ở riêng với thiếp sao? Ta không làm đó, đừng cho rằng chàng ở bên ngoài cười trộm người ta không biết nha.
Vân Tri Thu lấy tay áo che miệng cười khúc khích, quay người đẩy hắn lên trên trường án đằng sau, đặt hắn ngồi lên trên vị trí cung chủ, cười cười nói:
- Phu quân tốt, từ khi nào chàng quan tâm tới hư danh này vậy? Những chuyện này không phải bình thường chàng đều ném cho thiếp giúp chàng hay sao? Chức vị của thiếp cho dù cao, còn không phải thành thành thật thật hầu hạ đại lão gia như chàng hay sao? Còn không phải là phu nhân của chàng hay sao?
Miêu Nghị cười hắc hắc một tiếng:
- Không có nhìn ra nha. Không biết người ở trên đại điện quát tháo ta là ai đây? chẳng lẽ có người đã quên?
Vân Tri Thu cười ngặt ngẽo, nói:
- Không phải có người cảm thấy mất mặt lớn đó chứ? Nếu như thiếp không có uy tín, về sau giúp chàng làm việc cũng khó khăn. Không có người ngoài, chàng xem lúc này không phải thiếp đang thành thành thật thật nghe chàng nói đó sao?
Miêu Nghị không nói gì, dường như vì kiểm nghiệm lời nói của nàng, hắn dựa lưng lên ghế, nói: