Tần Vi Vi lúc này mặc một bộ y phục màu đỏ, ngồi trước bàn trang điểm. Hôm nay Tần Vi Vi hết sức xinh đẹp động lòng người. Trên mặt tràn ngập vẻ ngượng ngùng. Trước kia phần lớn thời gian nàng đều lạnh lùng như băng. Hôm nay vẻ mặt lại hết sức ôn nhu.
Thanh Cúc ở một bên lần nữa nhắc nhở Tần Vi Vi lúc động phòng nên làm thế nào. Sợ Tần Vi Vi không hiểu chuyện nam nữ. Làm cho khuôn mặt Tần Vi Vi đỏ bừng, thấp giọng gật đầu. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Thanh Cúc nhắc nhở. Hồng Miên, Lục Liễu ở một bên nghe vậy cũng xấu hổ, mặt đỏ lên. Nhưng mà lại dựng thẳng lỗ tai ghi nhớ để sau này dùng tới.
Nhị gia Thiên Ngoại Thiên gả nhi nữ, Hô Duyên thái bảo, Tông Trấn, Đường Quân, Hồng Trần cũng tới, Nguyệt Dao không tới, nói là bên người sư phụ không có ai, nàng muốn ở lại cùng với sư phụ.
Quân sử các lộ trong tiên quốc đều tới, không phải là cho Miêu Nghị mặt mũi. Bọn họ đã dùng tính mạng để giao dịch với Miêu Nghị, bọn họ không có cảm tình gì đáng nói. Thuần túy chỉ là nể mặt Âu Dương Quang và Nhị gia An Như Ngọc mà thôi.
Cung chủ các lộ cũng tới. Dương Khánh không muốn làm quá lớn, cũng không muốn vượt quá tình cảnh năm đó Vân Tri Thu xuất giá cho nên hắn không mời nhiều. Những người còn lại đều là bằng hữu có quan hệ tốt với Miêu Nghị.
Những quốc gia khác, trừ đại sư Thất Giới và đệ tử Bát Giới ra không có ai tham dự. Không làm thịt Miêu Nghị là tốt rồi, ai lại có thể tới chúc mừng được chứ? Mà ngay cả một người của Ma quốc cũng không có tới. Miêu Nghị lấy thiếp, đối với bọn họ mà nói là chuyện ủy khuất với Vân Tri Thu, tất nhiên sẽ không tới tham dự náo nhiệt.
Túc chủ tứ phương của Tinh Túc hải không cần phải nói, một đám yêu vương đều tới.
Chưởng môn các đại môn phái trong các thần lộ cơ hồ đều tới.
Tuy rằng nói là xử lý đơn giản, nhưng mà vẫn náo nhiệt vô cùng. Dù sao địa vị của một cung và một lộ cũng không giống nhau.
Không ít người quen Miêu Nghị ồn ào nói muốn gặp Miêu Nghị. Thế nhưng Miêu Nghị lại trốn không thấy bóng dáng. Không có biện pháp, thẹn thùng a. Lấy thiếp cũng thôi đi, thoáng cái lấy ba người. Mọi người thay phiên nhau trêu đùa hắn cũng không chịu nổi. Cho nên trước tiên vẫn trốn đi thì tốt hơn.
Kiệu hoa tới, quả thực cũng không đường hoàng, lúc một kiệu song thừa, ngoài phủ lụa hồng, chỉ làm chút nghi thức bề ngoài mà thôi. Kiệu hoa từ trên trời giáng xuống, An Như Ngọc và Âu Dương Quang cũng mặc y phục màu đỏ hộ tống kiệu hoa.
Kiệu hoa đáp xuống địa phương đã định từ trước, giai nhân đầu phủ vải đỏ được thị nữ của mình dìu vào trong phòng chờ giờ lành. Tần Vi Vi đã tới trước, nàng đang ngồi trên một cái ghế dựa chờ tới giờ. Mà Hồng Miên, Lục Liễu thì ở hai bên nàng.
Âu Dương Lang và Âu Dương Huyên vừa mới tiến tới, ba tân nương không rõ tình hình bên ngoài. Thế nhưng mà trong mắt sáu thị nữ lại toát ra tia lửa, rõ ràng đều mang theo địch ý.
Hai thị nữ của Âu Dương Lang phân biệt là Tri Cầm, Tri Kỳ. Hai thị nữ của Âu Dương Huyên gọi là Tri Thư, Tri Họa. Bốn người đều có tư sắc xuất chúng. Gia thế của đôi tỷ muội này cũng không thể chọn người tầm thường làm thị nữ thiếp thân được. Lúc lựa chọn đều lựa chọn kỹ lưỡng. Danh tự của bốn thị nữ ghép lại cũng là cầm kỳ thi họa. Bốn người này cũng là của hồi môn. Không biết làm sao cầm kỳ thi họa đối với Miêu Nghị đều không vừa mắt. Nhưng mà lần này người ta lại là chủ của mình, thực sự là châm chọc.
An Như Ngọc và Âu Dương Quang không có tới, bọn họ còn có chuyện của mình.
Giờ lành vừa tới, bên ngoài đã có tiên nhạc bồng bềnh. Cuối cùng Miêu Nghị cũng chịu đi ra, đương nhiên không tránh được khoác cái áo màu đỏ. Dưới sự hộ tống của Thiên nhi, Tuyết nhi đi ra. Diễm Tu ở phía trước chỉ dẫn.
Thoáng cái lấy ba người, trước đó sắp xếp quả thực cũng khiến cho người ta đau đầu. Cuối cùng mới quyết định như hiện tại. Miêu Nghị đón ba người mới. Hắn, Thiên nhi, Tuyết nhi đi ở phía trước. Ba vị tân nương đằng sau thì được thị nữ của mình nâng đỡ, đầu được tấm lụa đỏ che kín, tạo thành một hàng đi phía sau.
Cảnh tượng hiếm thấy như vậy vừa xuất hiện đã khiến cho mọi người chú ý. Không ít khách nhân đều cười cười trong bụng, có người nhịn cười rất là vất vả. Thiếu chút nữa cắn chảy máu môi, không nhịn được mà bật cười. Bát Giới đang xem lễ chắp tay trước ngực không ngừng a di đà phật. Trong bụng hắn thì cười cười, nhưng mà trên mặt lại ra vẻ thánh khiết như cũ. Phần trấn định này quả thực không phải người bình thường đươc. Toàn trường không tìm ra người thứ hai. Ai dám nói hắn ra vẻ đạo mạo được chứ?
Đại sư Thất Giới nén cười quay đầu lại nhìn đệ tử mình, nhịn không được than nhẹ một tiếng. Tên đệ tử này của hắn quả thực là yêu nghiệt, hắn chưa từng thấy ai giỏi giả vờ như vậy.
Khách hai bên thảm hồng nhịn cười vất vả như vậy khiến cho Miêu Nghị hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống. Diễm phúc như vậy quả thực hắn không tiêu thụ nổi.
Vân Tri Thu đứng trên cửa Kim tháp nhìn ra ngoài, vẻ mặt mang theo chút vui vẻ. Nhưng mà tâm tình chân thật của nàng lúc này chỉ có một mình nàng biết. Lúc này nàng có hiện thân hay không cũng không quan trọng, nàng lựa chọn ẩn mình phía sau màn.
Người chủ trì lên tiếng, Miêu Nghị dẫn tam nữ bái thiên địa và cao đường. Cao đường tự nhiên là An Như Ngọc, Âu Dương Quang và Dương Khánh. Ba người này đứng song song với nhau, vốn là việc vui. Chỉ là trong mắt mình đột nhiên lại xuất hiện người khác ngoài nữ nhi nhà mình, cho nên nụ cười trên mặt bọn họ đều là gượng ép.
Chỉ có lúc phu thê giao bái, Miêu Nghị mới cúi đầu với tam nữ. Bái thiên địa, bái cao đường đều cúi đầu. Khi lấy Vân Tri Thu, đó mới thực sự là quỳ lạy. Lễ nghi của chính thất và thiếp vẫn có chút chênh lệch, quả thực có phân chính phân thứ.
Cuối cùng là đưa vào động phòng, cùng trong một đình viện. Phân thành ba phòng tân hôn. Khi đưa vào phòng, sáu thị nữ nâng ba vị tân nương tiến vào một phòng. Không có biện pháp, Miêu Nghị chỉ có một, không có cách nào chém thành ba được.
Sau đó Miêu Nghị trở lại đại sảnh chào khỏi khách khứa. Thiên nhi, Tuyết nhi trở lại bên người Vân Tri Thu. Bên cạnh Miêu Nghị có ba vị thị nữ mới hầu hạ.
Tiệc vui mở màn, Miêu đại quan nhân phong quang, rượu uống không say, ngược lại còn bị những lời trêu chọc của khách nhân làm say.
Thí dụ như có người hô:
- Ngũ gia, còn chưa động phòng sao?
Mọi người cười ha hả, Miêu Nghị thẹn thùng không thôi, vội vàng kính mỗi bàn một chén, cơ hồ là chạy trối chết, thực sự hắn không chịu nổi.
Lại có người hô:
- Tân lang đừng chạy. Không vội động phòng nha, ở lại một chút rồi hãy đi.