Miêu Nghị vươn tay ra rồi dừng lại trước mặt nàng. Tần Vi Vi sững sờ một chút, có chút khó hiểu nhìn qua Miêu Nghị. Trong đầu loạn thành một đoàn. Dường như Thanh Cúc không dạy nàng lúc động phòng có cái này nha. Nàng lên đáp lại thế nào? Lúc này nàng có chút sợ hãi.
Miêu Nghị cười tủm tỉm nói:
- Vi Vi, nàng muốn tiếp tục làm bằng hữu với ta, hay là làm nữ nhân của ta?
Tần Vi Vi lập tức kịp phản ứng, đây là đối phương đang nói giỡn với nàng. Ý đồ vỗ tay làm bằng hữu năm đó lúc này lại bị người ta lấy ra đùa nàng, càng khiến cho nàng thẹn thùng không thôi, thấp giọng nói:
- Phu quân.
Một tiếng này đã đủ để cho đối phương thấy thái độ của nàng.
- Nàng muốn để Hồng Miên, Lục Liễu tới giúp ta cởi áo, đai lưng hay là nàng tới?
Trên mặt Miêu Nghị hiện lên vẻ trêu chọc, giang hai tay ra.
Lúc này sao có thể để cho người khác trợ giúp được chứ? Tần Vi Vi cắn môi, xấu hổ, lại có chút rung động duỗi bàn tay mềm mại ra. Bắt đầu ngây ngốc cởi áo, đai lưng cho Miêu Nghị. Trước kia nàng chưa từng giúp một nam nhân nào làm qua việc này. Trước đây mấy ngày Thanh Cúc từng dạy nàng chuyện này, bằng không sợ rằng ngay cả ra tay từ đâu nàng cũng không biết.
Kế tiếp từng kiện y phục được cởi ra rồi treo lên giá. Nàng quay đầu lại, nửa quỳ ở bên giường cởi giày cho Miêu Nghị. Bộ dáng khẩn trương, run rẩy kia khiến cho Miêu Nghị nhìn thấy mà buồn cười.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên Miêu Nghị động phòng, nhưng mà hắn và Vân Tri Thu trước khi động phòng đã trải qua chuyện không ai biết kia. Cho nên trên người Vân Tri Thu tự nhiên không có phần khẩn trương này, ngược lại còn làm hắn cảm thấy thú vị vô cùng.
Kế tiếp, nhìn bộ dáng run rẩy của Tần Vi Vi khi cởi y phục thiếu chút nữa khiến cho Miêu Nghị cười ra tiếng.
Sau đó nàng không biết nên cởi y phục của mình như thế nào, cuối cùng nàng mặc bộ áo lót màu trắng bên trên, chậm rãi đi lên giường rồi nằm bên cạnh Miêu Nghị. Thân thể căng cứng, nhắm mắt chờ đợi thời khắc kia tới. Căn bản không dám nhìn Miêu Nghị.
Miêu Nghị đang dùng tay chống đầu nhìn về phía nàng rốt cuộc không nhịn được mà cười ra tiếng:
- Vi Vi, bình thường khi lên giường ngủ, tay chân nàng đều không nghe sai bảo như vậy sao?
Vào lúc mấu chốt, Tần Vi Vi đột nhiên lên tiếng.
Xuân sắc hiện lên, một đóa hoa nở.
Ngoài cửa, Hồng Miên, Lục Liễu vểnh tai nghe động tĩnh trong phòng. Hai người vâng mệnh Thanh Cúc đến nghe ngóng. Thanh âm xấu hổ vang lên, khuôn mặt hai người cũng hồng đi, nhanh chóng đứng thẳng, nghiêm túc bảo vệ cửa ra vào, phòng ngừa có người tự tiện ra vào.
Nhìn thấy cửa nơi này đóng, lại thấy Hồng Miên, Lục Liễu cùng đi ra. Tri Cầm, Tri Thư canh ở cửa hai căn phòng còn lại biến sắc. Hết lần này tới lần khác không ngờ Hồng Miên lại khiêu khích hất hất cằm với hai người bọn họ, xem như đáp lại hành động trước đó. Vẻ mặt kia có chút tự đắc, giống như người động phòng là nàng vậy.
Phu nhân chỉ có một, thiếp lại có ba. Thân là người bên cạnh chủ tử, tất nhiên bọn nàng phải hy vọng chủ nhân được ân sủng, tranh thủ tình cảm là thiên tính của nữ nhân.
Trong phòng mây tan mưa tạnh, truyền tới tiếng nói chuyện càng làm cho Hồng Miên, Lục Liễu nén cười. Hai người bên trong đang trò chuyện, nữ chủ nhân dường như bị trêu chọc tới mức khó nhịn cho nên mở miệng tranh luận một câu. Lập tức lại vang lên động tĩnh khiến cho người ta xấu hổ, lại có người cầu xin tha thứ...
Đến nửa đêm còn không thấy Miêu Nghị đi ra, sắc mặt Tri Cầm và Tri Thư cực kỳ khó coi.
Tri Cầm gật đầu với Tri Thư, sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi.
Hỉ tiệc đương nhiên đã sớm kết thúc, trong phủ tổng quản, Dương Khánh ngồi sau trường án đọc sách. Về phần có phải thực sự đọc hay không chỉ có bản thân hắn biết. Thanh Mai đứng bên cạnh, thi thoảng nhìn ra phía ngoài.
Bên ngoài đình viện, Thanh Cúc đang đứng ngồi không yên, thi thoảng lại đi tới đi lui. Đợi tới khi Hồng Miên tới, nàng lập tức nghênh đón, ánh mắt như hỏi thăm.