Phi Thiên

Chương 1461: Đánh chết cũng không làm (Hạ)



Vân Tri Thu lại nói, nữ nhân à, chỉ có khi chàng ngủ cùng người ta thì người ta mới chính thức là người của chàng. Chàng thị tẩm đám thị nữ kia thì trong lòng các nàng mới có thể hướng về chàng. Bằng không một đống chuyện nhỏ nhặt ở đây, khi rời khỏi nàng cũng không yên tâm. Nhất là bên cạnh tỷ muội Âu Dương Lang, vạn nhất là tai mắt Thiên Ngoại Thiên sắp xếp vào thì sao? Chỉ có thị tẩm các nàng, biến thành người một nhà mới là thỏa đáng nhất.

Chỉ là đánh chết Miêu Nghị cũng không đồng ý, việc này không phải hắn không làm nổi. Trừ phi không phải là nam nhân mới không làm được. Nhưng mà sự thực chứng minh hắn là nam nhân. Chỉ là loại chuyện này quá vô nghĩa. Dù sao cũng phải chú ý tới tâm tình nha. Mạnh mẽ hoàn thành nhiệm vụ sao có thể được? Lại nói, nếu như đột nhiên thị tẩm hết người này tới người khác. Các nàng cũng là người sống sờ sờ ra đó, không biết khi đó các nàng sẽ nghĩ hắn là người thế nào?

Hắn kiên trì nói vậy, lại bị Vân Tri Thu khinh bỉ nguýt một hồi. Mắng hắn có còn là nam nhân hay không? Miêu Nghị vẫn không chịu làm theo ý nàng. Hắn chưa từng thấy qua có một lão bà nhà ai như vậy.

Sau một tháng, Vân Tri Thu và Miêu Nghị thu được ngọc điệp An Như Ngọc phái người đưa tới, hai người xem qua lập tức thở dài:

Rất nhanh tin tức truyền tới, nói bốn vị quân sử của tiên quốc chết, An Như Ngọc khó tránh thoát khỏi trách nhiệm, bị tiên thành Mục Phàm Quân nghiêm trị, nhốt vào cấm địa diện bích. Mà Âu Dương Quang cũng từ vị trí Tử Lộ quân sử bị giáng chức xuống.

Mục Phàm Quân cũng không những thực hiện lời nói lúc trước, trên thực tế còn xử phạt ác hơn. Thoáng cái quấy rầy sắp xếp của phu thê An Như Ngọc trước đó.

Sau khi Âu Dương Quang bị giáng chức, cũng không có đi Lưu Vân Sa Hải nhậm chức. Ngay cả An Chính Phong cũng bị liên lụy. Vị trí chưởng quầy của Lưu Vân Sa hải cũng bị giáng, hai người cũng nhau đi tới Thiên Ngoại Thiên chịu phạt. Một người làm thợ tỉa hoa, một người thì chăm sóc linh cầm. Hai ghế trống trong Tiên quốc thương hội của hai người thì được bộ hạ cũ năm đó bù vào. Hai người này cũng là tu sĩ Kim Liên.

Nghe nói đây là chủ ý của đại gia Hô Duyên Thái bảo của Thiên Ngoại Thiên. Trên thực tế Hô Duyên Thái bảo cũng đang mượn cơ hội tẩy trừ thủ hạ thân tín của phu thê An Như Ngọc và An Chính Phong.

Thế nhưng sau khi Dương Khánh phân tích lại nói, đây không phải là ý tứ của Hô Duyên Thái Bảo, không có Mục Phàm Quân bày mưu đặt kế phía sau, Hô Duyên Thái Bảo cũng không dám làm như vậy. Có lẽ Mục Phàm Quân mượn tay Hô Duyên Thái Bảo diệt trừ thế lực đệ tử khổ tâm tạo dựng nhiều năm. Tránh việc lại xuất hiện chuyện nằm ngoài tầm mắt của Mục Phàm Quân. Nói trắng ra là để tiện cho việc thống trị tiên quốc của Mục Phàm Quân. Hô Duyên Thái Bảo rời khỏi cấm địa bất quá chỉ là chịu tiếng xấu cho người khác, coi như là một loại trừng phạt biến tướng.

Miêu Nghị và Vân Tri Thu cũng thấy phân tích của Dương Khánh có đạo lý. Thế nhưng khi nghe cũng thổn thức không thôi. Mục Phàm Quân sắp xếp hai nữ nhi của An Như Ngọc gả tới đây cũng coi như không làm mọi chuyện quá tuyệt. Nếu như ngay cả hai nhi nữ cũng bị liên lụy, mặt mũi phu thê An Như Ngọc không mất hết mới là lạ. Như vậy tình cảm sư đồ với Mục Phàm Quân cũng coi như cạn. Hôm nay làm như vậy, một ngày nào đó thả An Như Ngọc ra vẫn còn có thể tiếp tục sử dụng. Thậm chí phu thê An Như Ngọc còn phải cảm ta Mục Phàm Quân, không thể oán hận. Đây mới gọi là thánh ân, sấm sét và mưa móc cùng lúc chính thức nha.

Vân Tri Thu lại còn quay sang Miêu Nghị, nói Miêu Nghị phải học Mục Phàm Quân nhiều một chút. Nói đây là sở đoản của Miêu Nghị. Nói phương thức dùng người như vậy của Mục Phàm Quân mới chính thức là thứ mà một đế vương cần có. Thủ đoạn ép sư đồ Đông Quách Lý cống hiến mà bắt lấy không thể lâu dài, hắn cũng không thể bắt toàn bộ người trong thiên hạ tới.

Toàn bộ lợi ích của An Như Ngọc coi như hoàn toàn bị cướp đoạt. Tỷ muội Âu Dương Lang cảm kích lại khóc rống, muốn đi Thiên Ngoại Thiên thăm phụ mẫu.

Miêu Nghị đem thư trước đó An Như Ngọc gửi tới đưa cho hai người xem. An Như Ngọc nói rất rõ ràng, bảo hai người không nên đi tới Thiên Ngoại Thiên thăm bọn họ. Hai tỷ muội có thể nói là cả ngày đều dùng nước mắt để rửa mặt.

Mà thứ Miêu đại quan nhân có thể làm được trước mắt cũng chỉ có thể ở nhiều với các nàng hơn, nói nhiều chuyện hơn một chút. Chuyện đã rất rõ ràng, bên Thiên Ngoại Thiên bên kia một khi không tẩy trừ hoàn toàn thế lực của phu thê An Như Ngọc nhất định sẽ không thả người.

Thời gian đảo mắt đã trôi qua một tháng, Miêu Nghị muốn đi đại thế giới, Vân Tri Thu cũng không thể nhịn được mà muốn đi xem thế giới trong truyền thuyết kia có gì khác biệt với nơi này. Chỉ nghe từ miệng Miêu Nghị hiển nhiên không đủ nghiền.

Vân Tri Thu triệu tập một đám cao tầng của Ngọc Đô Phong, thông báo việc mình và Miêu Nghị tạm thời ra ngoài du lịch trong thời gian ngắn. Mọi chuyện do Tần Vi Vi tạm thời tọa trấn kim điện, Dương Khánh và những người khác hiệp trợ.

Để cho Tần Vi Vi tọa trấn Ngọc Đô phong, muốn làm chuyện này cần phải có bao nhiêu tín nhiệm chứ? Tự nhiên Dương Khánh cao hứng vô cùng, đồng thời trong lòng còn có chút hoài nghi, mới tới Ngọc Đô phong không bao lâu, lại đi đâu đó sao?

Tần Vi Vi lại rất sợ hãi, để cho một tu sĩ Hồng Liên như nàng tọa trấn Ngọc Đô phong, chuyện này sao có thể chứ?

Thế nhưng Miêu Nghị và Vân Tri Thu cứ như vậy rời khỏi, nói đi là đi, ai cũng không mang theo.

Hai người trước tiên tới Đông Lai động. Ở bên ngoài Đông Lai thành chạm mặt với Bát Giới, sau đó lại đi tới chỗ kia tìm Yêu Nhược Tiên.

Yêu Nhược Tiên đã trốn ở nơi này được một năm. Gặp lại Miêu Nghị cảm thấy rất là hổ thẹn. Trước đó Thiên nhi, Tuyết nhi lặng lẽ tới thăm hắn, nói Miêu Nghị vì cứu hắn đã chịu bao nhiêu nguy hiểm. Mấy lần thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn.

- Lão đầu lôi thôi này là ai?

Bát Giới ngụy trang thành người chèo thuyền cảm thấy kỳ quái mở miệng. Người này không ngờ lại đáng giá để đại ca và đại tẩu hắn tự mình tới tiếp ứng, hắn đoán chuyện này có tám phần liên quan tới lão nhân này.

- Đệ quản nhiều như vậy làm gì?

Miêu Nghị bảo hắn câm miệng.

Mấy người trực tiếp tiến vào trong thuyền, tránh cho có người khác phát hiện. Sau khi rời xa lục địa, mấy người mới lên trên mặt, nhảy lên trời, dùng Trực Phá thương khung của Vân Tri Thu phóng vào tinh không.

Miêu Nghị phân biệt phương hướng, dẫn theo mấy người nhanh chóng rời đi. Hắn cũng biết trong tay Vân Tri Thu có một khối ngọc điệp, lặng lẽ đánh dấu các điểm. Miêu Nghị thấy những chuyện này nàng cũng không hiểu. Hiện tại cũng chỉ có hắn hiểu địa đồ mà thôi.

Yêu Nhược Tiên nhìn chung quanh một chút, không biết chạy tới vũ trụ tinh không là có ý gì.

Bát Giới có công phu ngụy trang từ sư thừa Thất Giới đại sư, lúc này bụi mù chung quanh thân hắn tán đi, khôi phục cái đầu trọc, kỳ quái hỏi một tiếng:

- Đại ca, đại tẩu, chúng ta đi đâu đây?