Quần Anh hội quán ở khu vực phồn hoa nhất trong Thiên phố, chạy tới nơi này không có cách nào tránh đi. Tránh không được phải đi vào bên trong. Miêu Nghị muốn trực tiếp bỏ qua nơi này, mang theo hai người đi vào bên trong. Thế nhưng cửa Quần Anh hội quán lớn như vậy, Vân Tri Thu cũng không phải là người mù lòa, nàng kéo cánh tay Miêu Nghị:
- Ngư Nhị, nhìn chỗ này dường như là Quần Anh hội quán chàng từng nói qua.
Trong lòng Miêu Nghị hơi hốt hoảng, lúc này hắn mới nói ra câu suy đoán hàm hồ:
- Ta và chưởng quỹ nơi này là bằng hữu, đi vào rất dễ bị nhận ra.
- Không có việc gì, vậy chàng đừng vào. Để thiếp và Bát Giới vào.
Vân Tri Thu buông tay hắn ra. Vẫy tay một cái với Bát Giới, tiểu thúc tử này lập tức vui vẻ đi theo nàng vào.
Miêu Nghị rất im lặng. Tranh thủ thời gian đứng sang một bên, trốn dưới gốc đại thụ, thi thoảng lại nhìn qua bên này.
Một khi tiến vào cửa hàng lập tức có tiểu nhị tiến lên đón. Thực tế, khí độ của Vân Tri Thu và Bát Giới đều bất phàm cho nên tiểu nhị càng nhiệt tình đón tiếp. Mang theo hai người quan sát, giới thiệu một phen. Lúc nhìn thấy đan dược ngũ phẩm, lục phẩm. Trong lòng Bát Giới ra vẻ đạo mạo lúc này đã chảy nước miếng không ngừng.
Kết Đan vân ngũ phẩm Vân Tri Thu cũng đã được chứng kiến. Kết Đan vân lục phẩm đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Cái đồ chơi này giá trị to lớn. Hai mắt Vân Tri Thu tỏa sáng nhìn chằm chằm vào khỏa Kết Đan rực rỡ trong tủ.
Nhưng mà cũng chỉ có thể nhìn qua mà thôi, vẫn không mua nổi. Trong lòng Vân Tri Thu thầm than một tiếng đáng tiếc, quay đầu lại hỏi tiểu nhị:
- Nghe nói chưởng quỹ nơi này họ Hoàng Phủ?
Nam nhân, đối mặt với nữ nhân xinh đẹp đương nhiên dễ nói chuyện. Nàng nhìn đồ vật bên trong tủ đã mắt, tiểu nhị cũng nhìn nàng đã mắt. Coi như không mua, tiểu nhị vẫn tươi cười nói với hai người:
- Chưởng quỹ của Quần Anh hội quán Hoàng Phủ Quân Nhu, vừa rồi ở trong cửa hàng, vừa vặn thiếp nhìn thấy nàng. Rất đẹp, chàng làm bằng hữu với người như vậy, chẳng lẽ chàng không có ý nghĩ gì sao?
Miêu Nghị khinh thường nói:
- Nàng ta sao? Nàng ta mà cũng tính là xinh đẹp sao? So với phu nhân quả thực không đáng nói, tướng mạo không đẹp bằng một phần vạn của phu nhân ta.
Vân Tri Thu chế giễu:
- Xinh đẹp thì nói xinh đẹp, thiếp cũng không ghen ghét người ta. Chàng cần gì phải hạ thấp người ta như vậy chứ? Hẳn trong lòng chàng có quỷ, có một chân với người ta?
- Bớt nói hươu nói vượn đi, không phải ta đã nói với nàng rồi sao? Ta với nữ nhân gọi là bằng hữu kia bất quá chỉ là lá mặt lá trái. Kỳ thực đấu tới mức ngươi chết ta sống, mạng thiếu chút nữa nằm trong tay nàng. Nếu không phải bối cảnh nàng ta cường đại, ta đã sớm giết chết nàng.
Vân Tri Thu ngẫm lại cũng cảm thấy đúng, bằng vào tính tình của phu quân nhà nàng, nhất định không có chuyện nam nữ với đối phương. Nàng cười trừ, yên lòng, tiếp tục đi dạo phố.
Nhưng mà trong lòng Miêu Nghị thì âm thầm lau mồ hôi lạnh, bằng vào tính cách thích làm ầm ĩ của nữ nhân này, nếu như biết rõ hắn vụng trộm, nhất định sẽ chọc ra một lỗ thủng lớn....
Thiên nhai lớn như vậy, muốn đi dạo trong một ngày là chuyện không thể nào. Đi dạo một ngày, lại thêm phi hành đường dài, pháp lực tiêu hao khá lớn. Ba người trở lại khách điếm nghỉ ngơi.
Giá tiền ở khách điếm trên Thiên nhai tuy rằng không rẻ, nhưng mà cũng coi như là đáng giá, hoàn cảnh không tệ. Sau khi hai phu thê khôi phục pháp lực, lại uyên ương vờn nước một phen, cũng không vội tu luyện nhất thời. Hai người ôm nhau, nói một ít chuyện ban ngày.
Miêu Nghị có chút không yên lòng, trong lòng vẫn luôn cân nhắc lời nói ban ngày của Vân Tri Thu. Lo lắng trong lời nói của nữ nhân này có hàm ý khác, đây gọi là có tật giật mình.
Mà Vân Tri Thu đối với Đại thế giới vô cùng hưng phấn, tinh thần phấn chấn, có vô số thứ không nói hết. Bởi vì tâm tình không tệ cho nên nàng động tình, nhanh chóng cởi áo, nới dây lưng, chủ động cầu hoan một phen.
Ngày kế tiếp, Vân Tri Thu và Bát Giới vẫn muốn đi dạo Thiên nhai. Miêu Nghị không bồi tiếp hai người, để cho hai người tự tiện đi dạo. Dù sao dưới tình huống bình thường, chỉ cần không gây chuyện trên Thiên nhai thì sẽ không có chuyện gì. Mà hắn phải về cửa hàng nhìn xem một chút. Miêu Nghị tìm nơi vắng vẻ dịch dung, trở về Chính khí tạp hóa phô.
Đối với việc lần này Miêu Nghị nhanh chóng trở về Ngọc Hư chân nhân có chút cao hứng. Hai người nói chuyện kinh doanh của Chính khí tạp hóa phô.
Sau khi nói chuyện xong. Ngọc Hư chân nhân nói:
- Hoàng Phủ chưởng quỹ của Quần Anh hội quán từng bắt chuyện qua với chúng ta. Nói là sau khi ngươi trở lại bảo ngươi tới đó một chuyến, có việc cần nói chuyện với ngươi.
Miêu Nghị hàm hồ gật đầu, trong lòng thầm nói. Tạm thời không nên đi gặp mặt thì tốt hơn. Đợi tới khi Vân Tri Thu đi rồi nói sau. Tránh cho xuất hiện chuyện gì không phải. Dù sao lần này Vân Tri Thu cũng không ở đây lâu. Chỉ là tới làm quen đường mà thôi.