Chuyện nể tình ai cũng sẽ cao hứng. Huống chi đệ tử Thiên hành cung hàng năm thu hoạch một ít thứ thượng vàng hạ cám, muốn phân loại xử lý cũng vô cùng phiền toái. Có Chính Khí tạp hóa phô tương trợ, về sau cách đoạn thời gian lại tập trung xử lý một lần là được. Ngược lại cũng giúp cho đệ tử trong môn giảm bớt không ít phiền toái. Đây coi như là chuyện tốt mà đệ tử chưởng giáo như hắn nên làm.
Cho nên Phúc Hiển có chút cao hứng, nhìn về phía Chung Ly Khoái gật đầu. Cảm giác đồ đệ mình lần này xử lý không tệ. Hắn làm như vậy khiến cho Chung Ly Khoái ngại ngùng. Hắn chạy tới Chính Khí tạp hóa phô kỳ thực cũng không làm gì.
Trên thực tế Phúc Hiển còn không quá hiểu chính khí tạp hóa phô, có thể có thêm một con đường cung cấp hàng hóa đối với một cửa tiệm mà nói, đây cũng là chuyện có lợi, về sau tự nhiên có thể biết rõ. Nhưng mà có thể nhận được Ngọc Hư lệnh bài cũng là cho Thiên hành cung mặt mũi.
Trừ khách sáo một phen với Miêu Nghị ra cũng không có chuyện gì để nói tiếp. Sau đó Phúc Hiển sai người mang Miêu Nghị tạm thời đi nghỉ ngơi, chỉ để lại Chung Ly Khoái trong điện.
Khác viện xinh đẹp mà yên tĩnh. Hoàn cảnh chung quanh coi như không tệ. Sau khi Miêu Nghị còn có một mình cũng không có tâm tư đi xem bốn phía. Hắn một mình ngồi tĩnh tọa trong đình, suy nghĩ lúc giao chiến với Huyết Yêu.
Trước đó vì tinh khí thần còn chưa khôi phục, hiện tại hắn có tinh thần suy nghĩ lại. Hắn còn đang xoắn xuýt xem điểm đen trên đầu thương khi thi triển Nhất thương thập sát là vật gì. Theo như lời Chung Ly Khoái, uy lực của điểm đen kia rất lớn. Ngay cả dùng tu vi Chung Ly Khoái chống đỡ cũng cố hết sức.
Hắn rất muốn thi triển lại lần nữa để nhìn xem, thế nhưng nếu như lại dùng Nhất thương thập sát, hắn sợ rằng lại nằm co quắp một đoạn thời gian ngắn không thể làm gì. Như vậy chẳng khác nào bất lợi cho lần đi tìm Đại Ma Vô Song quyết này.
Trên tay hắn có Huyết Đan có thể tu luyện, vốn hắn định đưa Yêu Nhược Tiên tới Đại thế giới sau đó mới đem phần lớn tinh lực đặt ở việc đề cao tu vi. Cũng chính là bởi vì chuyện Đại Ma Vô Song quyết mới khiến cho hắn thay đổi kế oạch.
Gần nửa ngày sau, không biết Chung Ly Khoái xuất hiện ở sau lưng hắn từ lúc nào, hỏi:
- Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?
Miêu Nghị nhìn lại, đứng lên cười nói:
- Không có gì. Lúc nào chúng ta xuất phát đây?
Chung Ly Khoái biết rõ hắn đang hỏi gì, cho nên trầm ngâm nói:
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, cả đám nhảy vào trong dòng sông ở trong sơn cốc, không có công khai rời khỏi, mà theo dòng sông, lặn xuống bên dưới, rời khỏi Thiên hành cung.
Dòng sông này càng ngày càng rộng lớn, tốc độ nước chảy cũng càng ngày càng chậm. Đám người Miêu Nghị lặn được mấy trăm dặm bên trong lòng sông mới ngoi lên trên. Vì giữ bí mật cho nên lại chọn một chỗ vắng vẻ phá không bay lên trời.
Tiến vào trong tinh không mênh mông, cả đám trong lúc phi hành luôn bảo trì cảnh giác với chung quanh, đề phòng có người theo dõi. Lại không biết cách đó không xa, ở trên một tòa tinh cầu tĩnh lặng có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Mắt thấy bọn hộ rời đi, hắc y nhân ẩn nấp trong một khối đá ở tinh không lập tức lấy ra Tinh linh, không biết đưa tin về phía nào.
Mà Minh Chiêu dẫn đội cũng không phải là người ăn chay, trên đường đi nhiều lần biến hóa phương hướng, ngay cả Miêu Nghị cũng không biết mình đi đâu. Bất quá đối với Miêu Nghị mà nói đây là chuyện tốt. Có thể tránh đi nguy hiểm không đáng có.