Hạ Nam Nhi cũng không khách khí. Thấy Minh Chiếu không có phản đối, nàng đứng dậy rời bàn. Nhẹ nhàng đi lên rồi hành lễ. Sau khi nghe thánh nữ nói qua quy tắc, lập tức hít sâu một hơi lấy tinh thần. Lặng lặng nhìn vào mâm tròn. Nàng suy nghĩ một lúc lâu, mới thử kích thích tám chữ bên trên mâm tròn.
Cho dù suy nghĩ thật lâu, nhưng mà cũng không thể nào thay đổi kết cục được. Lại bị Mộc Sâm trưởng lão vươn tay mời xuống. Mà Mộc Na thánh nữ thì nhanh chóng đem mâm tròn trở lại vị trí cũ
Miêu Nghị quyết tâm không muốn đi lên. Sau khi Hạ Nam Nhi trở về, tiếp theo lại có người chạy lên thử. Mặc kệ có thể thành công hay không, cũng coi như là đại khai nhãn giới.
Đợi tới khi Chung Ly Khoái đi lên cũng thất bại. Mười một sư huynh đệ từng người đi lên, từng người đều lui xuống. Kể cả Minh Chiếu, mười hai người toàn bộ đều thử xong. Rất tiếc, không ai có thể trở thành khách nhân tôn quý nhất của bộ tộc tinh linh.
Nhưng mà Mộc Sâm trưởng lão hiển nhiên không muốn buông tha cho một con cá lọt lưới nào. Hắn nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị phía dưới, hiện trường tức thì yên tĩnh. Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị.
Chuyện này khiến cho Minh Chiếu ở đằng trước ho khan một tiếng:
- Cư sĩ, lên trên thử một chút đi, cũng không tổn thất gì.
Miêu Nghị hắc hắc cười khan nói:
- Ta thì thôi đi. Ngay cả các ngươi cũng không thông qua khảo nghiệm, ta cũng không muốn đi lên bêu xấu.
Ai ngờ Mộc Sâm trưởng lão rất không khách khí lên tiếng:
- Người không muốn tiếp nhận khảo nghiệm là xem thường bộ tộc chúng ta. Cánh rừng rậm này không chào đón hắn tới. Nếu như ngươi không muốn tiếp nhận thì xin mời rời khỏi, ngay lập tức.
...
Miêu Nghị á khẩu không nói gì được. Không phải chứ, không chơi thì đuổi ta đi? Nghiêm trọng như vậy sao?
- Cư sĩ.
Minh Chiếu nhìn hắn rồi gật đầu, ý bảo hắn đi lên. Kỳ thực Miêu Nghị kiên quyết không lên cũng không phải mấu chốt, Miêu Nghị đi cũng không sao. Mấu chốt là Minh Chiếu không muốn bởi vậy mà đắc tội với người bộ tộc này. Dù sao thời gian kế tiếp còn phải tìm đồ trên địa bàn người ta.
Người ta đã nôói tới mức này, Miêu Nghị có thể nói gì được chứ? Để hắn rời khỏi hắn cũng không chịu. Không tìm được Đại Ma Vô Song quyết hắn đâu có nguyện ý rời đi? Nếu không hắn cũng không ngàn dặm xa xôi chạy tới đây. Vì vậy hắn đành đi lên.
Nhưng mà cũng không sao cả, chơi đùa thì chơi đùa. Dù sao cũng không tổn thất gì cả. Chỉ là không muốn bị nhiệt tình chiêu đãi như vừa rồi thì làm lung tung một lần, như vậy nhất định sẽ không có cách nào thông qua khảo nghiệm. Miêu Nghị thầm nhủ trong lòng, đi lên trên.
Người bị dính toàn rượu khiến cho toàn thân Miêu Nghị trở thành màu xanh, rất dễ khiến cho người ta chú ý. Sau khi đi tới bên cạnh mâm tròn, Miêu Nghị chắp tay hành lễ. Ánh mắt tùy tiện quét qua vô số chữ trên mâm tròn. Hắn không quá coi trọng chữ nào, ánh mắt lại nhìn về phía thánh nữ Mộc Na, lập tức ngẩn ngơ.
Ánh mắt thánh nữ Mộc Na thanh tịnh mà sáng ngời. Thân thể trắng bóc, nhìn gần càng thuần khiết khó có thể hình dung. Nàng đang giảng giải cho Miêu Nghị nên tiếp nhận khảo nghiệm thế nào. Miêu Nghị dường như bị kim đâm, ánh mắt chậm rãi chuyển qua mâm tròn, kinh ngạc nhìn qua tám chữ Pháp tùy tâm động, âm dương chi cực mà vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã xem nhẹ. Đồng tử bỗng nhiên co rút lại, thân thể đứng sừng sững. Ngay cả Thánh nữ Mộc Na nói xong hắn vẫn không có chút phản ứng nào.
Người khác có lẽ không hiểu thấu tám chữ này, nhưng mà đối với Miêu Nghị mà nói, hắn lại quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn. Tám chữ đầu trong chân ngôn mười sáu chữ của Tinh Hỏa quyết, hắn sao lại không biết cơ chứ?
Phản ứng của Miêu Nghị có chút không đúng, hắn đưa lưng về đám người phía dưới, cho nên người phía dưới cũng không biết được hoàn cảnh. Chỉ cho rằng hắn đang suy nghĩ nên điền chữ nào.