- Chúng ta chỉ tuân thủ lời thề trông coi chìa khóa mà thôi. Hôm nay chúng ta đã thực hiện hứa hẹn, đem chìa khóa giao vào trong tay người nên giao. Ngươi đã tìm được chìa khóa, nhất định sẽ tìm được đáp án.
Thấy hắn không muốn nhiều lời, tu vi người ta còn ở đó, Miêu Nghị biết rõ mình cưỡng ép cũng không hỏi ra được cái gì. Hắn cũng không dây dưa vấn đề này nữa. Dù sao thứ kia đã rơi vào trong tay hắn, những chuyện khác không có liên quan gì tới hắn nữa. Bước tiếp theo là dựa theo chỉ dẫn trong gương đồng nghĩ biện pháp thu được bộ chữ địa trong Đại Ma Vô Song quyết.
- Trưởng lão có phân phó gì khác nữa không?
Miêu Nghị lại hỏi lại, không có biện pháp, hắn muốn đi về suy nghĩ biện pháp lấy đồ tới tay. Không phải hắn tới nơi này để dạo chơi.
Mộc Sâm trưởng lão đáp:
- Phân phó thì không dám, chỉ hi vọng ngươi không nên quên hứa hẹn của ngươi với chúng ta.
Nói tới hứa hẹn, Miêu Nghị rất là im lặng. Hắn xác định việc này không có liên quan gì với mình, hắn nào biết được người chính thức phải tiếp nhận khảo hạch đã hứa hẹn cái gì, hắn không khỏi hỏi:
- Trước đó Mộc Sâm trưởng lão nói những lời kia ta nghe không hiểu một chữ nào. Không biết trưởng lão niệm cái gì vậy? Tại sao các ngươi lại kích động như thế?
Mộc Lâm Lang nâng chén với hắn, cười nói:
- Không phải là ngôn ngữ thống nhất của phiến tinh không này. Thứ trưởng lão nói là ngôn ngữ cổ xưa, tương truyền trong Tinh linh tộc chúng ta. Nói chúng ta tìm được khách nhân tôn quý nhất, thần may mắn sẽ ban cho chúng ta thức ăn ngon, tương lai yên bình.
Minh Chiếu ngạc nhiên:
- Như vậy đã khiến cho các ngươi kích động, vui mừng như vậy sao?
Mộc Lâm Lang vui vẻ nói:
- Đương nhiên, ngươi biết rồi đó, Tinh Linh tộc chúng ta không thích cách sống như các ngươi, chỉ hy vọng có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với thiên nhiên. Vĩnh viên sinh hoạt yên bình như vậy trong rừng rậm. Rừng rậm ban cho chúng ta tất cả những thứ cần thiết trong sinh hoạt. Điều này chẳng lẽ không đáng chúc mừng sao?
Minh Chiếu im lặng, hắn cũng hiểu rõ quan điểm của song phương không có cách nào dung hợp, nhìn bộ dáng đối phương không giống như gạt người, mà Tinh Linh tộc không có thói quen lừa gạt cho nên hắn đã tin tám phần.
Đúng lúc này Miêu Nghị từ trên cây đại thụ đi xuống.. Đi tới nơi, tiếp tục gia nhập với mọi người. Hắn phát hiện ra ánh mắt mọi người nhìn hắn là lạ, hắn cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng.
Mộc Sâm trưởng lão và Thánh nữ Mộc Na mãi tới khi bữa tiệc chấm dứt cũng không có xuất hiện lần nữa.
Sau khi trở về chỗ nghỉ ngơi, khỏi cần nói, Minh Chiếu là người đầu tiên hỏi Miêu Nghị:
- Cư sĩ, ngươi điền chữ gì bên trên mâm tròn mà thông qua khảo nghiệm vậy?
- Ta căn bản không muốn thông qua khảo nghiệm gì đó, sau khi bị các ngươi ép, trong lòng trái lo phải nghĩ, tùy tiện điền tám chữ lên. Ai ngờ mơ mơ hồ hồ thông qua khảo nghiệm. Không có biện pháp, xem ra ta trời sinh chính là khách nhân tôn quý.