Đây cũng là đạo lý lớn, Minh Chiếu không tiện nói gì nữa. Đành phải lần nữa cáo từ với Mộc Sâm trưởng lão. Sư huynh đệ ba người hộ tống Miêu Nghị cùng phóng lên trời, đi ra tinh không xanh thẳm, giống như lư tinh củng nguyệt, nhanh chóng phi hành về phía xa.
Trên một tinh thể xoay tròn gần Mộc Hành tinh có năm tên tu sĩ đứng lên, hai mắt nhìn nhau. Cứ như vậy để Miêu Nghị rời đi bọn họ không cam lòng, nhưng mà không ai dám ngăn cản.
Sau khi tới Thiên hành cung, ba người Minh Chiếu phụng mệnh hộ tống Miêu Nghị tới gặp chưởng giáo Phúc Hiển, Miêu Nghị tỏ vẻ cảm tạ.
Đương nhiên sau khi cảm tạ, Miêu Nghị không có quên mục đích quan trọng nhất của mình. Hắn thỉnh cầu:
- Chưởng giáo, không biết phần tàng bảo đồ của Chung Ly Khoái thu được có còn hay không?
- Ta chỉ cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, có phải là chúng ta tìm nhầm hay không. Trong tinh không mênh mông nói không chừng có nhiều nơi giống nhau, không biết quý phái làm sao xác định địa phương trong tinh tượng đồ là vùng kia của Mộc hành tinh?
- Đây là mục tiêu chúng ta nhanh chóng tập trung vào. Hóa ra bảo tàng lại là ở Mộc hành tinh tại Hỗn loạn chi địa. Hiện tại ngươi hiểu rõ rồi chứ.
- Như vậy sao? Hiểu rồi...
Miêu Nghị gật đầu nói, hắn cũng nghe rõ. Cũng coi như mở mang kiến thức một phen. Nhưng mà hắn vẫn đổ một đám mồ hôi. Loại biện pháp này tuy rằng có thể đơn giản hóa vô số lần khi tìm kiếm trong vũ trụ tinh không. Nhưng đối với hắn mà nói, độ khó vẫn khá lớn. Hắn ở trong Đại thế giới không có thế lực gì, mặt trời trong vũ trụ mênh mông cũng không ít. Tàng bảo đồ này quả thực đang buộc hiểu nhiều hơn về Đại thế giới.
Minh Chiếu mỉm cười, thân phận địa vị, tu vi hai người còn đó, hắn làm tới nước này đã xem như hết lòng giúp đỡ Miêu Nghị, hắn không có khả năng luôn chơi đùa với Miêu Nghị. Hai người không có tiếng nói chung, hắn thu địa đồ trên bàn, lại lên tiếng:
- Quần anh hội còn không dám tới nơi này làm càn. Thiên hành cung vẫn có thể lo được cho Cư sĩ, Cư sĩ cứ an tâm ở lại. Nếu như có việc thì có thể tìm Chung Ly Khoái, ta không phụng bồi nữa.