- Bảo ta giao hai thành cổ phần kia ra cho bọn họ? Không có ta làm ra cửa hàng kia cho Chính Khí môn, Chính Khí tạp hóa phô kia căn bản không tồn tại. Chính Khí tạp hóa phô có thể có được như ngày hôm nay có thể nói là một tay ta thôi động. Ta lấy hai thành đã không coi là nhiều. Hai thành kia là thứ của ta, cũng là tiền thu lớn nhất liên quan tới tài nguyên tu luyện của ta. Ta dựa vào cái gì mà đưa cho chúng chứ?
Chung Ly Khoái thở dài:
- Chỉ bằng vào việc Chính Khí tạp hóa phô càng lúc càng làm lớn. Thực lực ngươi có lẽ ngươi hiểu rõ. Bằng vào xu thế này, ngươi có từng nghĩ hay không? Làm tốt sẽ trở thành thế lực buôn bán lớn nhất giới tu hành. Một mình ngươi không đánh lại người ta, thế lực bối cảnh ngay cả xách giày cho người ta cũng không xứng. Ôm một khối thịt mỡ lớn như vậy, làm sao không dẫn tới lang sói nhìn chung quanh cơ chứ? Ý của sư phụ ta là, nếu như ngươi giao thứ đó ra, Thiên hành cung chúng ta làm trung gian hòa giải. Cam đoan làm cho Quần Anh hội dừng tay với ngươi. Có lẽ còn có thể để lại cho ngươi một chút cổ phần của tạp hóa phô. Ngươi thấy thế nào?
Miêu Nghị mím môi không nói gì, trong lòng nghẹn khuất không có cách nào nói nên lời. Hắn cũng hiểu rõ, bây giờ mình giống như một tiểu hài tử ba tuổi ôm một kiện bảo vật giá trị liên thành rêu rao khắp nơi vậy. Nếu như không rao ra, đại thế giới sợ rằng không có nơi cho hắn đặt chân.