Phi Thiên

Chương 1551: Đào hoa kiếp (Thượng)



- Ta tạm thời không có nhu cầu gì, mấy viên huyết đan của Huyết Yêu đủ cho ta dùng rất lâu, ngươi cũng nên quan tâm tu vi của mình, có lẽ đồ vật trên tay đủ cho ngươi sử dụng rất lâu. Đúng rồi, nếu như có khả năng, ngươi nên xem tọa độ chủ tinh đồ, lần trước ta nói với ngươi chuyện tầm bảo, có cơ hội sẽ đi lấy Vô Lượng Đại Pháp chữ địa.

- Biết rõ, ta sẽ nói với Bích Nguyệt phu nhân một chút, ta cũng sẽ hỏi Hoàng Phủ Quân Nhu bên kia, nàng có ý kết giao với ta, thế lực Quần Anh hội quán rất lớn, liên quan rất rộng, nói không chừng sẽ có biện pháp giải quyết. Ta cũng kết giao một ít phu nhân, cũng có thể nghe ngóng dần dần. Việc này không nên gấp, từ từ sẽ đến, quá sốt ruột sẽ làm người ta hoài nghi.

Vừa nói đến Hoàng Phủ Quân Nhu, Miêu Nghị lại có chút giật mình, nhắc nhở:

- Hoàng Phủ Quân Nhu không có hảo tâm, ngươi nên bảo trì khoảng cách với nàng mới tốt.

Hắn sợ nhất hai người có lui tới mật thiết, sợ xảy ra chuyện gì đó.

Vân Tri Thu nhìn hắn một cái, gật gật đầu tỏ vẻ biết rõ, không nói gì nữa.

Miêu Nghị cũng tiễn nàng ra cửa, Vân Tri Thu nhìn đầu bếp thủ vệ ở cửa, ánh mắt lại nhìn sang bóng cây, cỗ kiệu đã biến mất.

Sau khi rời khỏi phủ thống lĩnh, vừa ra khỏi cửa, Vân Tri Thu lập tức truyền âm hỏi đầu bếp:

- Hoàng Phủ Quân Nhu đi lúc nào?

Đầu bếp không biết vì sao nàng hỏi câu này, trả lời:

- Ngay vào lúc ngươi tiến vào nội đường. Bà chủ, có vấn đề gì sao?

- Không có việc gì, trở về đi!

Vân Tri Thu thuận miệng nói một câu, trên mặt không có biến hóa gì nhưng ánh mắt bắn ra hào quang lạnh buốt.

Tiễn phu nhân rời đi, Miêu Nghị như trút được gánh nặng, cảm giác may mắn không nhỏ, ngay từ đầu hắn không nghĩ tới Hoàng Phủ Quân Nhu lại lưu cái yếm trong phòng, may mắn chính mình ngay từ đầu đã lấy Khấu Văn Lam làm tấm chắn, chuyện sau đó cũng đưa lên đầu Khấu Văn Lam, nếu không hắn không thể nói chuyện với lão bản nương.

Vừa nghĩ tới cái yếm kia, Miêu Nghị nổi trận lôi đình, hắn có xúc động muốn đi tìm Hoàng Phủ Quân Nhu hưng sư vấn tội, muốn hỏi xem nàng làm thế có ý gì.

Nhưng hắn sẽ làm vậy sao? Người ta lại không biết quan hệ giữa hắn và Vân Tri Thu, cũng không biết Vân Tri Thu sẽ tiến vào động thiên phúc địa, nàng cố ý sao? Lúc ấy bối rối nên vô tình bỏ sót lại, cho dù nàng cố ý thì sao chứ, ngươi dám cầm việc này hỏi tội nàng sao?

Hắn bỏ đi ý niệm hỏi tội trong đầu, Miêu Nghị sẽ nghĩ cách giáo huấn nàng sau, cảm giác Hoàng Phủ Quân Nhu không phải nữ nhân có thể trêu chọc, bằng không sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, may mắn trước kia đã nói rõ, đây là lần cuối cùng!

Thay vào đó cái gọi là ‘ một lần cuối cùng ’ hay không, hắn không dám khẳng định, hắn đã lãnh giáo công phu dây dưa của Hoàng Phủ Quân Nhu, người ta tiếp tục quấn quít không buông, ngươi có thể làm cái gì?

Tâm tình Miêu Nghị không tốt chút nào, hắn nhớ năm đó mình còn lăn lộn trên đường phố, cầm theo lễ vật đến cầu hôn còn bị người ta ném ra ngoài, hôm nay đối mặt với giai nhân tuyệt sắc hắn lại không xem ra gì, chính hắn cũng không nghĩ mình lại biến thành như vậy, ngay cả hắn cũng không hiểu mình.

Hắn suy nghĩ miên man, sau đó lại có người mang bái thiếp đến chúc mừng, hắn mở ra xem xét, là người tiệm tạp hóa Chính Khí đến chúc mừng, lúc này gật đầu:

- Cho mời!

Người tới là chưởng môn Ngọc Linh chân nhân Chính Khí Môn, hắn tự mình đến chúc mừng, còn có Bảo Liên theo sau.

Vì thân cận nên Miêu Nghị mời hai người vào lương đình hậu viện, cũng mời trà bánh nhiệt tình.

Miêu Nghị và Ngọc Linh chân nhân ngồi đối diện nhau, hai bên trò chuyện thật vui, Miêu Nghị vẫn nguyện ý bảo trì quan hệ hài lòng với Chính Khí Môn, Bảo Liên đứng sau lưng Ngọc Linh chân nhân.

- Đã qua nhiều năm như vậy, nhớ lúc trước cư sĩ vừa mới xuất đạo. Không nghĩ tới trong chớp mắt cư sĩ biến thành thống lĩnh thành đông, quả thật người có năng lực đi đến chỗ nào cũng là phong thuỷ bảo địa!

Ngọc Linh chân nhân nói chuyện nhưng thổn thức không thôi, lúc trước hắn còn muốn thu người ta làm đệ tử, không chừng sau này truyền hắn đại vị chưởng môn, dựa vào tài năng của hắn có thể giúp Chính Khí Môn phát dương quang đại.

Miêu Nghị lắc đầu nói:

- Chưởng môn khen nhầm, đây là do thế đạo áp bức, ta cũng không ngờ mình có địa vị hôm nay, trước kia ta bị ép tới thành đông tránh họa mà thôi! Nếu không phải bất đắc dĩ, Ngưu mỗ tình nguyện ở trong tiểu viện trúc lâm Chính Khí Môn thanh tu, thật không muốn nhúng tay vào việc thị phi.

Ngọc Linh chân nhân gật đầu, nói:

- Nói tới việc này cũng là Chính Khí Môn thẹn với cư sĩ! Ngọc Linh có việc muốn nhờ, cũng không biết nên nói hay không.

Miêu Nghị nói:

- Chưởng môn cứ nói đừng ngại, chỉ cần Ngưu mỗ có thể làm được, nhất định không chối từ!

Ngọc Linh chân nhân quay đầu nhìn sang Bảo Liên.

- Việc này có quan hệ với Bảo Liên, ta cũng không biết nên mở miệng như thế nào, đứa bé này quấn ta rất lâu, ta nói cũng nói, mắng cũng mắng nhưng nàng không nghe, cố ý muốn gia nhập Thiên đình, ta cũng muốn tìm gia sư Tê Ngô chân nhân hỗ trợ, nhưng Bảo Liên bảo không muốn phiền toái tổ sư, lại muốn cách Chính Khí Môn xa một ít, cho nên... Không biết cư sĩ có vị trí nào phù hợp với nàng không?

“...”

Miêu Nghị cũng nghe rõ ý trong đó, ngẩng đầu nhìn sang Bảo Liên, hắn lại cúi đầu xuống.

Sau khi Miêu Nghị trầm ngâm một lát, nhắc nhở:

- Chưởng môn phải biết rõ, Ngưu mỗ là người thích nhàn tản nhưng lại rơi vào chảo nhuộm Thiên đình, nơi đây chỉ có tranh quyền đoạt lợi, ngươi lừa ta gạt không đâu không có, nếu bước vào sẽ khó rút chân ra, hoàn toàn không hợp với tôn chỉ Chính Khí Môn, đây là nơi hiểm ác, chưởng môn bỏ mặc sao?

Ngọc Linh chân nhân quay đầu lại, nói:

- Bảo Liên, cư sĩ nói ngươi cũng nghe rồi, Thiên đình chính là nơi thị phi, ngươi cần phải hiểu rõ.

Bảo Liên chắp tay nói:

- Gia gia, cho dù ở Chính Khí Môn thì như thế nào, tu hành đến cuối cùng còn không phải giống tổ sư, cuối cùng vẫn phải gia nhập Thiên đình cống hiến, gia gia sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay, cũng sẽ giống như hắn, còn không bằng Bảo Liên đi trước một bước, cũng dò đường giúp gia gia!

Nàng lại chắp tay với Miêu Nghị.

- Mong cư sĩ thành toàn!

Ngọc Linh chân nhân cười khổ, nói:

- Nàng đã quyết tâm, không biết cư sĩ định như thế nào, nếu không được, cũng không ngại nói thẳng, Ngọc Linh sẽ nghĩ biện pháp khác.

Miêu Nghị nhìn chằm chằm vào Bảo Liên, hắn nói:

- Nếu Bảo Liên cố ý như thế, ta không có gì để nói, ngươi quay về chờ một thời gian ngắn, ta còn muốn ỏổ sung nhân thủ cho mình, đến lúc đó sẽ báo danh cho ngươi, chắc hẳn không thành vấn đề, về sau sẽ cống hiến dưới trướng của ta.

- Tạ ơn cư sĩ!

Bảo Liên lập hưng phấn chắp tay, khom người cảm tạ!

Ngọc Linh chân nhân cười nói:

- Có một số việc ta biết rõ, nói thật đệ tử Chính Khí Môn không thích hợp lăn lộn quan trường, về sau Bảo Liên nhờ cư sĩ chiếu cố nhiều hơn.