- Lão ngũ ăn đau khổ lớn như thế, có ý tốt, chúng ta không thể không lĩnh tình, nguyện đi.
Phục Thanh lại nhíu mày:
- Ba mươi hai người! Chẳng lẽ chúng ta ném người khác tại Tinh Túc Hải mặc kệ?
- Ah...
Hùng Uy hơi trầm ngâm, có phần cảm giác khó giải quyết, một khi bọn họ rời đi, Tinh Túc Hải thủ không được, nếu cùng mang đi, động tĩnh khẳng định quá lớn, hơn nữa khó giữ bí mật khi nhiều người biết, không nói đi Đại Thế Giới thuận lợi hay không, đầu tiên không thể giấu lục thánh.
Vân Tri Thu đặt chén trà xuốngánh mắt nhìn đám người, nói:
- Tiểu muội có chủ ý, không biết có nên nói hay không!
Hùng Uy gật đầu:
- Nguyện ý nghe cao kiến của đệ muội.
Ba người khác gật đầu.
Vân Tri Thu nói:
- Không thể bỏ cơ nghiệp Tiểu Thế Giới, tình hình Đại Thế Giới khó lường, chúng ta nên lưu đường lui cho mình, vạn nhất chúng ta không lăn lộn nổi trong Đại Thế Giới còn có đường lui, cho nên mảnh đất Tinh Túc Hải phải giữ lại, không biết bốn vị ca ca cảm thấy tiểu muội nói có ký?
Mấy người bọn họ gật đầu, Phục Thanh nói:
- Nói không tệ, có lý, đệ muội nói tiếp.
Vân Tri Thu:
- Cho nên bây giờ bốn ca ca phải có hai người lưu lại Tinh Túc Hải che dấu tai mắt người khác, bên kia thiếu hai phó thống lĩnh, bốn ca ca chỉ cần hai người đi là đủ, thiếu sáu vị trí thiên tướng, bốn vị ca ca nên chọn ra người từ bát sứ, hai mươi bốn vị trí bách phu trưởng lại chọn từ hai mươi bốn yêu vương, nên suy nghĩ thận trọng, phải chọn người đáng tin cậy, một khi để lộ tin tức, để Thiên đình biết Tiểu Thế Giới tồn tại, vậy chúng ta không có đường lui. Đám người chúng ta đi sang bên kia mở cục diện, tự nhiên sẽ có những vị trí khác, đến lúc đó chúng ta lại chậm rãi chọn người đi Đại Thế Giới là được.
Đám người nghe xong trầm ngâm, sau đó Phục Thanh nói:
- Ta thấy có thể thực hiện được.
Mấy người nhìn nhau, trao đổi ý kiến sau đó cũng quyết định. Sau khi bàn bạc một lúc, Hùng Uy nói:
- Nếu phải lưu người trấn thủ, ta làm đại ca không thích hợp rời đi, dễ dàng làm người ta hoài nghi, lão nhị và lão tam hai người các ngươi đi trước, hai người các ngươi đi sang bên kia mở cục diện, lão tứ lưu lại với ta.
Phục Thanh và Ưng Vô Địch chối từ một phen, cuối cùng vẫn do Hùng Uy đánh nhịp quyết định, sáu vị trí thiên tướng sẽ do bốn huynh đệ bàn bạc, quyết định không phái nhiều người đi, tả hữu sứ của Hùng Uy và Hồng Thiên cùng đi, mà hai người Phục Thanh và Ưng Vô Địch bởi vì đã rời đi, đều lưu lại một người, đã quyết định vị trí sáu thiên tướng, còn lại hai mươi bốn vị trí bách phu trưởng, mỗi người chọn ra sáu yêu vương, lần này cũng khó quyết định, tứ phương túc chủ quyết định cân nhắc một đêm, nhất định phải chọn nhân tài tin cậy, bước đầu tiên đi Đại Thế Giới là phải mở được cục diện.
Vân Tri Thu không can dự chuyện chọn người, nàng không biết thủ hạ của tứ phương túc chủ như thế nào, muốn can dự cũng không được, huống chi mọi chuyện không dễ nhúng tay, nhúng tay nhiều đằng sau lời nói tựu khó mà nói.
Chuyện đã như vậy, Vân Tri Thu lại ném ra chuyện khác.
- Bốn vị ca ca, có chuyện khó nói nhưng tiểu muội phải nói trước, cũng không biết nên nói thế nào, tiểu muội là người nhanh mồm nhanh miệng, không nói sẽ nghẹn sợ, nói ra sẽ làm bốn ca ca mất hứng.
Tứ phương túc chủ vừa đứng dậy, nghe Vân Tri Thu nói liền nhìn nhau, Hùng Uy lên tiếng:
- Đều là người một nhà, có cái gì không thể nói? Đệ muội cứ việc nói.
- Uy ca nói đúng, đều là người một nhà, chính bởi vì là người một nhà nên có mấy lời ta mới khó nói ra, nếu không phải là người mình, ta cũng mặc kệ nhiều như vậy, ta không có thói quen úp mở, cũng không thích quanh co lòng vòng, ta sẽ nói thẳng.
Vân Tri Thu nói:
- Bốn vị ca ca đều biết, chuyện Đại Thế Giới, Ngưu Nhị trừ mang ta đi qua, cũng chỉ có bốn ca ca đã đi rồi, cho dù là thủ hạ tâm phúc hay thê thiếp đều không ai nghe được tiếng gió, xin hỏi bốn vị ca ca, Ngưu Nhị có xem các ngươi như người ngoài hay không?
Bốn người không biết vì sao nàng nói thế, nói những lời này là có ý gì, Hùng Uy nói:
- Đệ muội sợ chúng ta không đồng tâm hiệp lực với lão ngũ? Nếu là như thế, đệ muội hoàn toàn không cần lo nhiều, huynh đệ chúng ta không nói hai lời.
Vân Tri Thu lắc đầu:
- Ta không phải ý này... Ta nói rõ ra, Ngưu Nhị giúp mấy ca ca đi sang Đại Thế Giới tìm nơi sống yên ổn, lần trước hắn đi làm nhiệm vụ nhưng bị người ta đâm một thương xuyên ngực, nếu không nhờ Ngưu Nhị phản ứng nhanh, một thương đó đã lấy mạng hắn. Một nữ nhân như ta không có trông cậy vào cái gì khác, chỉ trông mong nam nhân của mình an toàn, tuy Ngưu Nhị không xem ra gì, nhưng trái tim ta lạnh buốt, ta nghe nói cũng sợ hai chân mềm nhũn ra, mấy vị ca ca nói xem, nếu Ngưu Nhị chết, ta làm sao bây giờ?
Bốn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết nàng muốn nói gì, Phục Thanh lên tiếng:
- Đệ muội có chuyện nói thẳng, chúng ta rửa tai lắng nghe.
Vân Tri Thu:
- Rất đơn giản, Ngưu Nhị không xem ra gì nhưng người làm phu nhân như ta phải xem trọng. Hắn đã quen tùy tiện, hắn làm người các ngươi cũng biết rõ, chuyện mạo hiểm gì cũng dám làm, không nói chuyện khác, chuyện đi Lưu Vân Sa Hải đoạt ta, đó là hành vi không muốn sống! Hắn không muốn sống nhưng ta lại không thể nhìn hắn không muốn sống, ta trông mong hắn bình an, hi vọng các ca ca hiểu cho.
- Lần này nếu đổi lại Ngưu Nhị đến đây, hắn khẳng định sẽ giống như lần trước, trực tiếp mang các vị ca ca xuyên qua tinh không, huynh đệ các ngươi cảm thấy không sao cả, Ngưu Nhị cũng cảm thấy không có gì, trong mắt của ta lại thấy không ổn. Đây là mục đích ta đến đây lần này, từ tục tĩu nói trước, ta không muốn huyên náo tới mức con đường lui tới Đại Thế Giới mọi người đều biết, việc này quan hệ đến đường lui của Ngưu Nhị, nói trắng ra quan hệ đến tính mạng của hắn. Ta không thể ngồi yên không quan tâm, mấy vị ca ca muốn ta mang đi. Ta vẫn cảm thấy mấy vị ca ca nên vào thú nang mới hợp lý, như vậy ta cũng an tâm chút ít.
“...”
Bốn người im lặng nhìn nhau, nguyện ý lưu một bộ phận đi thăm dò lộ tuyến rõ ràng, mang bộ phận thực lực mạnh nhất Tinh Túc Hải cất vào trong thú nang, vạn nhất tâm tình của ngươi không tốt chém vào thú nang một đao, thú nang lại không có lực phòng ngự gì, chẳng phải mọi chuyện kết thúc?
Hồng Thiên cau mày nói:
- Đệ muội, có phải ngươi suy nghĩ nhiều hay không? Đây là ý của lão ngũ?