- Hiện tại người càng ngày càng nhiều, nếu mọi người rời đi, chỉ sợ nơi đặt chân cũng bị người khác chiếm, dù sao cũng phải có người lưu lại trông coi.
- Thì ra là như vậy!
Miêu Nghị gật đầu, vừa cười nói:
- Sợ rằng không dễ tìm, nếu dễ đi ăn máng khác, chỉ sợ Trịnh huynh đã rời khỏi chúng ta rồi.
Dương Thái cảm thán, nói:
- Đúng vậy! Ngươi nói đúng, đúng là không nhìn thấy, tính toán, trở về đi, bằng không nơi đặt chân sẽ bị người khác chiếm.
Mấy người quay trở về, Miêu Nghị chậm rãi quay người ra sau nhưng hắn âm thầm đánh giá vị trí đám người kia đang nhìn, bên cạnh hồ nước có hòn non bộ, rõ ràng là nơi tránh người khác để nói chuyện. Đương nhiên, tìm nơi nói chuyện cũng không có gì, nội tâm Miêu Nghị dần dần sinh ra nghi ngờ, trong mắt xuất hiện hào quang âm lãnh.
Tuy hắn không biết bốn người tránh ở đây thương lượng việc gì, hắn cảm giác không đúng, lần đầu tiên là lúc ở phủ đô thống Ất Tử Vực, Trịnh Như Long cũng mang theo Dương Thái, Từ Đường Nhiên tránh hắn một lần, lần này lại như thế, có chuyện gì cần phải tránh mình sao?
Mặc kệ là chuyện gì, tóm lại Miêu Nghị biết rõ là việc không muốn mình biết.
Hắn là người thường xuyên chém giết sinh tử, đụng phải việc như vậy, tinh thần Miêu Nghị căng lên như dây đàn.
Mấy ngày sau, thời gian khảo hạch đã tới, gần như tất cả thống lĩnh đã tới, sở dĩ nói là gần như, là vì có người gặp chuyện ngoài ý muốn trên đường đi, quá hạn chưa tới hậu quả rất nghiêm trọng, đây không phải chuyện đùa.
Trận pháp bao phủ khu vườn mở ra, tất cả thống lĩnh nối đuôi nhau đi cầm đĩa ngọc, mỗi người đi ra đều phải thi pháp lên đĩa ngọc, lại xác định nhân số khảo hạch, tránh có kẻ lừa dối.
Một đám thống lĩnh hưởng hết vinh hoa phú quý lại có cảm giác như phạm nhân, vừa ra khỏi khu vườn liền tập ơợp lại một chỗ.
một nam tử gương mặt trắng nõn, thân mặc hắc bào, đầu đội mũ cao màu đen, vẻ mặt âm lãnh xuất hiện, người trong khu vườn im lặng, Hạ Hầu Long Thành và Khấu Văn cũng thành thật đứng một bên, không dám lộn xộn.
Sau khi nhân viên đối chiếu hoàn tất, chấp sự phụ trách báo tin cho nam tử kia:
- Tổng thanh tra đại nhân, trừ sáu người gặp chuyện ngoài ý úuốn trên đường đi, những người khác đều đến đông đủ, sáu người kia đang nhanh chóng chạy tới, đã báo tin lại, nửa ngáy sau sẽ tới.
Nam tử âm lãnh nói:
- Đã biết có thể xảy ra việc ngoài ý muốn, vì sao không xuất phát sớm tránh tình huống này? Xem thiên mệnh như trò đùa! Không cần chờ, sáu người kia và nhân viên áp giải, còn có thủ trưởng và đô thống của bọn chúng, mặc kệ những kẻ này có bối cảnh gì, ngươi phải đưa danh sách của chúng cho ta!
Ánh mắt nhìn sang mọi người.
- Lên đường đi!
- Vâng!
Chấp sự lĩnh mệnh sau đó nhìn đám người và hô lớn:
- Xuất phát!
Sau lời này, hơn một ngàn người nhanh chóng phóng lên trời, cùng bay lên tinh không.
Lần đầu tiên Miêu Nghị nhìn thấy nhiều tu sĩ Kim Liên như thế bay lên tinh không, nếu những người này đi tới Tiểu Thế Giới, có thể không tốn bao nhiêu sức san bằng Tiểu Thế Giới, lục thánh cũng không ngăn được.
Nhân viên áp giải cũng theo chung quanh, đoàn người phi hành chừng một ngày mới đáp xuống tinh cầu hoang vu. Đám thống lĩnh không rõ nên quan sát chung quanh, mở pháp nhãn quan sát có gì khác thường hay không.
Chấp sự ra lệnh, đám hành tẩu giám sát cũng hành động, tất cả cầm một đĩa ngọc cấp cho các thống lĩnh, Hạ Hầu Long Thành và Khấu Văn Thanh cũng ở trong đó.
Hiển nhiên Khấu Văn Thanh cố ý tiếp cận đám người Miêu Nghị, lúc cấp đĩa ngọc cho đám người Miêu Nghi, đồng thời truyền âm báo với bốn người:
- Sau khi đi ‘ vô sinh chi địa ’ phải chạy tới chợ đêm ‘ Cầu Sinh Tinh ’, đi tìm bà chủ Hoa Hồ Điệp của ‘ Hiệu cầm đồ Hồ Điệp’, nàng sẽ mang tin tức đào phạm nói với các ngươi, thuận tiện cho các ngươi đi chấp pháp!
Lúc truyền âm đã bài trừ Trịnh Như Long ra ngoài, nàng không biết Trịnh Như Long là người nào.
Trong lúc nói chuyện nàng giao đĩa ngọc phía dưới có giấu một chiếc nhẫn cho Từ Đường Nhiên, đồng thời cố ý đưa mắt nhìn Miêu Nghị, mượn đĩa ngọc ngăn cản ánh mắt đám người Mộ Dung Tinh Hoa, hiển nhiên nàng biết ai là người của Khấu Văn Lam.
Miêu Nghị thuận thế lườm chiếc nhẫn, nó có màu đen như ngọc, phía trên có điêu khắc hình Hắc Hồ Điệp, Từ Đường Nhiên biết điều thu lấy.
Nội tâm Miêu Nghị thầm than, đây không phải ăn gian là cái gì? Lại nói đây tính là gì chứ, đám người xúc phạm luật trời nhưng Thiên đình không thể bắt được, Khấu gia lại nắm giữ tin của đào phạm, khó trách Thiên đình muốn có khảo hạch lần này.
Lúc thi pháp rót pháp lực vào đĩa ngọc, quả nhiên đó là một phần danh sách. Tên gọi là gì, tu vi đại khái là gì, phạm tội gì, có thể nói liệt kê vô cùng rõ ràng.
Xem một lần từ trên xuống dưới, mới phát hiện là mình nhạy cảm, bởi vì Linh đảo bị cướp, hắn còn lo lắng có mình trên danh sách, hiện tại xem ra đó không phải việc quan trọng, nghĩ lại cũng phải, không biết tên ai tham gia, làm sao có tên trong danh sách?
Sau khi phát xong đồ vật, chấp sự phụ trách nói:
- Đây chính là nhiệm vụ của các ngươi, trên đĩa ngọc là danh sách một trăm đào phạm trốn tránh không bị bắt quy án, nhiệm vụ của các ngươi chính là bắt tội phạm nhiều hay ít, thưởng phạt cũng căn cứ vào việc này mà quyết định.
Hiện tại mới công bố khảo đề, không ít người buồn cười, đại đa số người đã sớm biết.
Chấp sự chỉ vào tinh môn:
- Xuyên qua tinh môn này tiến vào ‘ vô sinh chi địa ’, danh sách tội phạm đều được tuyển chọn ra. Xác nhận đám người này đang ẩn nấp trong ‘ vô sinh chi địa ’, sau khi các ngươi đi vào trong đó, Thiên đình sẽ phong tỏa thông đạo không vực này để các ngươi bắt người, thời gian khảo hạch là một trăm năm! Sau khi đến thời gian, có thể dựa vào chỉ dẫn trên đĩa ngọc đi báo cáo, người tự tiện bỏ chạy, trảm! Nghe rõ chưa?
Mọi người đồng thanh kêu lên:
- Rõ!
Chấp sự đại nhân quát lớn:
- Nghiệm chứng thân phận sau đó xuất phát!
Vì vậy đám thống lĩnh xếp hàng đánh pháp ấn vào một kiện pháp khí mà không phải đĩa ngọc, trên pháp khí hình tròn còn có điện quang xuất hiện.
Mỗi người sẽ phân thành tổ chín người rời đi, được một hành tẩu giám sát dẫn vào tinh môn.
đám người Miêu Nghị chậm rãi theo đoàn người đi tới trước, bởi vì tiền đồ chưa biết cho nên đội ngũ rất im lặng.
Miêu Nghị cũng đã từng nghe nói về ‘ vô sinh chi địa ’, nghe nói nơi này chướng khí mù mịt vì bị một đám người tà ác chiếm giữ. Cái gọi là vô sinh chi địa cũng không phải có ý chắc chắn phải chết, mà là điều kiện của tinh vực này ác liệt, không thích hợp nhân loại ở lại, tất cả tinh cầu nơi đây không có phàm nhân sinh sống, từ đó mới có cái tên ‘ vô sinh chi địa ’.