Phi Thiên

Chương 1587: Công tâm (Thượng)



Là thanh xà yêu, vốn là tiểu thiếp của một đô thống, về sau mưu tài hại mạng trượng phu, lại giết mệnh quan Thiên đình, chính là trượng phu của nàng, đây là việc tám trăm năm trước, tung tích không rõ, chưa bắt quy án.

Bắt đầu động thủ sao? Mấy người nhìn nhau, Từ Đường Nhiên nói:

- Tô Lục Nhi, hôm nay dùng tên giả Thanh Mi, tám trăm năm trước có tu vi Kim Liên tứ phẩm, đoán chừng hôm nay cũng có tu vi Kim Liên ngũ phẩm, có Trịnh huynh ở đây, chúng ta sẽ bắt được nàng. Nhưng mà theo như Hoa Hồ Điệp cung cấp tin tức, Tô Lục Nhi đã thành phu nhân của Vong Ưu Lâm Ban Nguyệt Công, Ban Nguyệt Công có tu vi Kim Liên cửu phẩm, hắn sẽ không để chúng ta bắt phu nhân của mình, chúng ta có thể không?

Vào lúc mọi người suy nghĩ, Trịnh Như Long lên tiếng nói:

- Không bằng như thế này, ta sẽ đối phó Ban Nguyệt Công, ta nghĩ biện pháp dụ dỗ hắn ra, sau đó các ngươi lại ra tay bắt Tô Lục Nhi, như thế nào?

Ánh mắt nhìn mọi người chung quanh.

Mấy người không nghĩ tới hắn dùng thân phạm hiểm, hắn nói thế mọi người có ý kiến gì chứ, có bảo vật Khấu Văn Lam ban thưởng, chắc hẳn không thành vấn đề, tự nhiên là đáp ứng, bọn họ cũng không tranh.

Tại khu vực quang minh và hắc ám giao hội trên Cầu Sinh Tinh, từ tọa độ mặt trời, bọn họ bay dọc theo rừng rậm, mấy người bọn họ một đường bay về hướng bắc, bọn họ không xem lộ trình hơn hai ngàn dặm vào đâu.

Dựa theo địa đồ Hoa Hồ Điệp cung cấp, Trịnh Như Long lại lên tiếng, cả đám người dừng lại cách Vong Ưu Lâm mấy chục dặm, hắn nói với Miêu Nghị:

- Ngưu thống lĩnh, lần này ta đi không có nắm chắc dẫn dắt Ban Nguyệt Công, đề phòng xảy ra vấn đề lại không thể chạy thoát, ngươi ở lại nơi này, nếu không một khi có việc chúng ta không thể quan tâm ngươi, lúc ấy ngươi cũng dễ dàng thoát thân.

Miêu Nghị khẽ giật mình, nhìn sang những người khác và nhìn chung quanh, thấy những người khác không phản đối, hắn mỉm cười nói:

- Cũng tốt! Ta trốn trong gốc cây đợi các ngươi.

Hắn chỉ vào gốc đại thụ bên trái.

- Tốt!

Trịnh Như Long đồng ý.

Miêu Nghị không nói hai lời sau đó tiến vào bên trong.

Trịnh Như Long quay đầu nói với những người khác:

- Chúng ta đi!

Đám người bay lên không trung, Miêu Nghị lại chui ra khỏi gốc cây, hắn cau mày suy nghĩ, lại nhìn chung quanh một chút, ánh mắt nhìn vào gò núi cách đó không xa, hắn bay tới đó, tìm được một cửa động liền chui vào trong.

Sau khi ngụy trang cửa động, hắn chui vào trong đống cỏ hoang, cảnh giác quan sát chung quanh.

Hắn lại chui ra ngoài, chạy vào trong hốc cây, cởi áo khoác của mình, hắn đào cái động sau đó vùi nhẫn trữ vật vào trong, sau đó thi pháp nặn tượng đất đang ngồi đả tọa.

Tượng đất còn mang quần áo, chỉ có cái đầu bùn quá rõ ràng, vì thế hắn mang tóc giả lúc dịch dung đội lên. Không gian trong hốc cây không lớn, nhiều lắm chỉ đủ hai người quay người, Miêu Nghị chui ra khỏi hốc cây, hắn dò xét ở bên ngoài sau đó phát hiện không có ai.

Hắn thoát đi quay về cái động lúc trước, suy nghĩ nên tăng thêm chuẩn bị, hắn mặc bộ chiến giáp Yêu Nhược Tiên luyện chế cho, hắ mang theo hai mươi lăm con Bọ Ngựa chỉ thả mười lăm con ra ngoài.

Bộ dáng như lâm đại địch, Trịnh Như Long nói cũng có đạo lý, lần này phải đối mặt với cao thủ Kim Liên cửu phẩm, Miêu Nghị không phải chưa từng nhìn thấy thực lực cao thủ Kim Liên cửu phẩm, lúc trước Huyết Yêu và Chung Ly Khoái đại chiến với nhau, chênh lệch không chỉ một chút, Chung Ly Khoái chạy trối chết, hắn chỉ là tu sĩ Kim Liên nhất phẩm có đi cũng không tiện, một khi có việc thật không chạy kịp.

Đám người kia bảo hắn tránh ở đây, nội tâm hắn sớm nghi vấn không nhỏ, muốn không nghi ngờ cũng khó khăn. Hắn không rõ tình huống cụ thể, Trịnh Như Long ồn áo muốn lấy thân phạm hiểm đi dẫn cao thủ Kim Liên cửu phẩm rời đi, nếu là người chuyên nghiệp, không ai tin tưởng có người thật sự muốn đi làm việc này.

Mặc kệ là thật là giả, hắn không thể không phòng, cho nên thuận theo ý của người khác sau đó hắn có ý định của mình. Cẩn thận một chút thì tốt hơn, trước khi chưa rõ đám người kia muốn làm gì. Hắn không dám qua loa chủ quan.

Đây là chuyện không có biện pháp, cho dù ngươi thẳng thắn thành khẩn hỏi người ta, người ta cũng dấu diếm chân tướng không nói với ngươi, cho nên cần phải chuẩn bị từ sớm.

Bố trí mười lăm con Bọ Ngựa bên ngoài, chúng sẽ giám sát động tĩnh chung quanh, sau khi an bài thỏa đáng hắn mới thả lão đầu trong thú nang ra ngoài.

Trạng thái của lão đầu vô cùng suy yếu, tuy Miêu Nghị đã lấy vô hình chi diễm trong người lão đầu ra ngoài, trải qua vô hình chi diễm giày vò, mạng của lão đầu chỉ còn một nửa. Đối với Miêu Nghị mà nói, giày vò lão đầu không còn sức mới tốt.

Lần nữa nhìn thấy Miêu Nghị. Lão đầu hối hận xanh ruột, hối hận không nên đòi tiền, hắn xui xẻo lọt vào tay người Thiên đình, người Thiên đình cũng không phải chim tốt gì đó! Rốt cuộc mới biết được xưa nay quan phỉ một nhà, ít ra phỉ còn chọn đối tượng ra tay, không có thịt không cướp, chỉ cướp kẻ có tiền, quan thì con mẹ nó không tha cả người ngoài, cũng không có đạo nghĩa gì đáng nói.

- Thiên quan, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

Vẻ mặt lão giả suy yếu nhìn Khổn Tiên Thằng trói chặt mình, bất đắc dĩ nói:

- Ta cũng không có làm gì cả! Thả ta ra được không?

Miêu Nghị nghiêm trang nói:

- Dám xảo trá vơ vét tài sản mệnh quan Thiên đình, ngươi còn nói mình không làm gì?

Lão đầu dở khóc dở cười nói:

- Ta biết sai rồi! Thế nhưng mà... Hỏi đường nha, đây là việc tình nguyện. Ngươi không trả tiền thì ta không nói gì, lại không có bắt buộc, làm sao lại thành xảo trá vơ vét tài sản?

- Có phải xảo trá vơ vét tài sản hay không, chờ ta áp giải ngươi về thụ thẩm, sẽ có luật pháp Thiên đình phán quyết ngươi có xảo trá vơ vét tài sản hay không.

- Không đến mức nha! Vì chuyện này mà ngươi muốn giải ta về thụ thẩm? Thiên quan, tiểu lão nhân sống cả đời, không phải không gặp qua người Thiên đình nhưng chưa gặp ai vừa gặp đã bắt người, không hỏi xanh đỏ đen trắng gì cả, tính toán ta không may đụng phải ngươi, ta nhận mệnh được chưa?

Miêu Nghị tát vào ót lão đầu một cái.

- Sống cả đời thì thế nào? Ngươi gặp bao nhiêu người Thiên đình? Ta dẫn tiến cho ngươi đi gặp một người, ta gặp người này còn phải gọi đại gia đấy.

Hắn nói Hạ Hầu Long Thành, hắn cảm thấy mình không bằng vị kia, chẳng khác gì dân chơi gặp thứ thiệt.

- Đừng, dẫn tiến thì miễn, ngươi không cần mang thụ thẩm làm ta sợ, tiểu lão nhân ngu như vậy sao? Ngươi nói thẳng đi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

Lão đầu chẳng muốn đi vòng vèo, cũng không biết đối phương hạ độc gì, tư vị kia thật đáng sợ, đã là giày vò hắn muốn sống không được, muốn chết không xong. Hắn cũng không phải người ngu, mạng của mình đang nằm trong tay người ta, gia sản trên người cũng bị vơ vét một lần, thật muốn thu thập mình, một đao làm thịt là xong, dù sao thần không biết quỷ không hay, nói cái gì thụ thẩm chỉ là nói mò, nói rõ là hù dọa người, khẳng định có mưu đồ khác.