Phi Thiên

Chương 1596: Tách ra (Thượng)



Ở trước mặt đám người Mộ Dung Tinh Hoa, Miêu Nghị khẽ đảo tay, hắn mang nguyên bộ chiến giáp hồng tinh Khấu Văn Lam đưa tặng ném cho Ban Nguyệt Công, nói:

- Hữu Tài huynh, không thể nhờ các ngươi hỗ trợ không, an toàn thứ nhất, cầm lấy dùng đi!

Tiếp theo lại ném một bộ kim giáp tam tiết cho Thanh Mi, nói:

- Chị dâu, nên cầm dùng phòng thân, ta không có dư chiến giáp hồng tinh, cũng may đây là chiến giáp chế thức của Thiên đình, một khi có việc, có thể miễn cưỡng giả mạo người Thiên đình một chút, bao nhiêu cũng làm đối phương sợ ném chuột vỡ bình.

Đám người Mộ Dung Tinh Hoa há miệng có thể nhét cả quả trứng gà vào, một bộ chiến giáp hồng tinh nói tặng là tặng người, xem ra quan hệ bằng hữu cũ này không tầm thường! Xem ra tên này có ý đồ gì đó.

Ban Nguyệt Công ngạc nhiên cầm chiến giáp, hắn kinh ngạc nhìn Miêu Nghị thật lâu, cuối cùng chậm rãi gật đầu, hắn truyền âm với Miêu Nghị:

- Ngươi nói ta tin, chỉ cần phu thê ta qua được cửa ải này, chỉ cần ngươi không chê, ngươi là bằng hữu của ta.

Đây không phải lời khách sáo, mà là đối phương bị thành ý thuyết phục, không nói giá trị của chiến giáp hồng tinh, chỉ cần Ban Nguyệt Công hắn mặc chiến giáp phòng ngự, bằng tu vi Kim Liên cửu phẩm của hắn, không có cao thủ Thải Liên ra tay, khó có người làm gì được hắn.

Miêu Nghị cho hắn bộ chiến giáp chẳng khác gì tặng pháp bảo bảo mạng cho phu thê hai người, cũng bị thành ý Miêu Nghị thuyết phục, càng không bằng nói bị lòng dạ Miêu Nghị thuyết phục, phát hiện mình trước kia có phần lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Đồng thời cũng làm phu thê hai người tin tưởng hắn là người của Khấu Thiên Vương.

Một bộ chiến giáp hồng tinh xóa đi nghi kỵ trong lòng hai người, có thể triệt yên lòng đi một lần.

Đối với Miêu Nghị mà nói, đây không phải quan hệ với lòng dạ, tài lực của hắn chưa tới mức tặng một bộ chiến giáp hồng tinh như vậy. Vẫn câu nói cũ, ngay cả mạng cũng không còn, thứ tốt cũng là của người khác, một kiện bảo vật có thể đổi lấy một cao thủ bảo hộ trăm năm, tận tâm trợ giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ, đền bù tu vi của hắn không đủ.

- Nếu không có việc phu nhân ngươi, chúng ta đã kết giao bằng hữu!

Miêu Nghị cười nhạt, xem như đáp lời Ban Nguyệt Công, bọn họ cũng rời đi.

Chuyến này thiếu Trịnh Như Long lại nhiều thêm hai người, phu thê bọn họ đi bên cạnh Miêu Nghị

Càng đi về phía tây càng tối, gió lạnh dần dần gào thét, phía dưới là thế giới băng tuyết.

Thấy mọi người xông vào tây bán cầu, Ban Nguyệt Công hỏi:

- Muốn bắt ai?

Từ Đường Nhiên trả lời:

- Dâm tặc Giang Nhất Nhất.

Ban Nguyệt Công và Thanh Mi nhìn nhau, đều im lặng, đối với Thiên đình mà nói. Giang Nhất Nhất là tội phạm tội ác tày trời, nhưng đối với tán tu mà nói. Giang Nhất Nhất lại là anh hùng, một anh hùng chuyên đối nghịch với Thiên đình. Không có nghe nói Giang Nhất đụng nữ nhân nào ngoài thê thiếp của quan viên Thiên đình, bọn họ không dám nói lời này với Miêu Nghị mà thôi.

Thấy phu thê bọn họ có sắc mặt khác thường, Miêu Nghị truyền âm hỏi:

- Ngươi quen hắn?

Ban Nguyệt Công truyền âm trả lời:

- Chưa nói tới quen biết, đã gặp mặt một hai lần, hắn có khả năng là người Quần Anh hội quán.

- Quần Anh hội?

Sắc mặt Miêu Nghị biến hóa, vội hỏi:

- Ngươi xác nhận hắn là người Quần Anh hội?

Ban Nguyệt Công yên lặng nói:

- Không thể xác nhận, ta thấy hắn gặp người Hoàng Phủ gia tộc trong Quần Anh hội, tên là Hoàng Phủ Đoan Hạo.

Ánh mắt Miêu Nghị tỏa sáng, mẫu thân Hoàng Phủ Quân Nhu tên là Hoàng Phủ Đoan Dung, nói cách khác Hoàng Phủ Đoan Hạo có khả năng chính là người cùng thế hệ với mẫu thân Hoàng Phủ Quân Nhu, nội tâm hắn nghi ngờ, nói:

- Ý ngươi là, Giang Nhất Nhất có liên hệ với Hoàng Phủ Đoan Hạo?

Ban Nguyệt Công nói:

- Đó là việc cách đây thật lâu, có một lần ta từng vô tình nhìn thấy hắn và Hoàng Phủ Đoan Hạo bí mật nhau tại sơn cốc yên tĩnh, thấy hắn tôn kính Phủ Đoan Hạo, còn giao đồ vật gì đó cho Hoàng Phủ Đoan Hạo, cho nên ta hoài nghi Giang Nhất Nhất là người của Quần Anh hội, dù sao Quần Anh hội tụ tập giới tam giáo cửu lâu trong giới tu hành. Giang Nhất Nhất là người Quần Anh hội cũng rất bình thường.

Rất bình thường? Đó là bởi vì ngươi không biết bối cảnh chính thức sau lưng Quần Anh hội! Miêu Nghị yên lặng nhưng trong lòng giật mình không nhỏ.

Hắn không hiểu đây là tình huống gì, hậu trường chính thức của Quần Anh hội chính là Thanh chủ, chính là Thiên đình Thiên Đế. Giang Nhất Nhất là người Quần Anh hội, tại sao hắn còn bị xếp vào danh sách đuổi bắt? Còn nữa, như Giang Nhất Nhất thật sự là người Quần Anh hội. Tại sao hắn luôn làm chuyện đối nghịch với Thiên đình, chuyên hạ thủ với thê thiếp quan viên Thiên đình?

Trừ phi Ban Nguyệt Công phán đoán sai. Giang Nhất Nhất không phải là người Quần Anh hội, Giang Nhất Nhất tiếng xấu rõ ràng. Hoàng Phủ Đoan Hạo không có lý do không biết Giang Nhất Nhất là người nào, lại còn bí mật lui tới, đây là vì cái gì? Lui một vạn bước mà nói, Hoàng Phủ Đoan Hạo có thể ở trước mặt tìm được Giang Nhất Nhất, như vậy đã nói lên Quần Anh hội có thể tìm được Giang Nhất Nhất, nói cách khác Thiên Đế cũng có thể nắm giữ hành tung của Giang Nhất Nhất, nếu thật muốn giải quyết người chuyên môn đối nghịch với Thiên đình quá dễ dàng.

Sau lưng còn có nội tình che dấu không? Trong thời gian ngắn, trong đầu Miêu Nghị xuất hiện nhiều suy nghĩ, hắn vẫn không hiểu...

Bảy mươi hai ngọn núi, bảy mươi hai ngọn núi băng tuyết chi chít như sao trời, cũng chính là nơi Giang Nhất Nhất ẩn thân, trên đường tới đây mây đen rậm rạp, gió lạnh và băng tuyết bao phủ chung quanh, sắc trời tối tăm, dù có pháp nhãn như đuốc cũng khó quan sát chung quanh.

Sáu người đáp xuống đỉnh núi tuyết, nhìn chung quanh, bao nhiêu có chút đau đầu, Hoa Hồ Điệp không thể bấm chỉ tính toán, cũng chỉ thăm dò được Giang Nhất Nhất nấp ở vùng này, cũng không thể định vị tinh chuẩn hang hổ Giang Nhất Nhất ở đâu, còn cần bọn họ nghĩ biện pháp.

Trong mắt Ban Nguyệt Công và Thanh Mi, nội tâm hai người bọn họ kinh hãi, ngạc nhiên Thiên đình thần thông quảng đại, bọn họ sống trên Cầu Sinh Tinh nhiều năm, cũng không biết Giang Nhất Nhất nấp ở chỗ này, mà Thiên đình phái một đám người liền lao thẳng tới nơi đây, lúc này càng phát hiện không phải Thiên đình không làm gì được bọn họ, mà là không tới thời điểm tính sổ, thời điểm vừa đến ai cũng đừng mong chạy thoát, Thanh Mi càng muốn lật lại bản án lúc trước.

- Dường như có người nhanh chân tới trước!

Dương Thái lên tiếng.

Hắn không nói mọi người cũng phát hiện, có người thi pháp dò xét đỉnh núi, trong đó không ít người quen mặt, chính là những người trong hoa viên phủ đô thống, không cần nói có người xuất hiện trước muốn bắt Giang Nhất Nhất.

Bọn họ phát hiện người ta, người ta cũng phát hiện bọn họ, có người bay vút lênn, người này có vài phần khí thế ưng lang, ánh mắt nhìn mọi người, cười nói:

- Ta tưởng là ai, thì ra là các ngươi.

Nhất là ánh mắt quan sát Mộ Dung Tinh Hoa mang theo thâm ý.

Dương Thái, Mộ Dung Tinh Hoa và Từ Đường Nhiên mất tự nhiên, lúc trước gặp Hạ Hầu Long Thành nhục nhã, người này cũng đứng bên cạnh nhìn thấy và nghe được.