- Nếu nói có năng lực đặc thù gì đó, trên người Ngưu Hữu Đức ngược lại cũng có thể. Người này có một bộ Chiến giáp bằng hồng tinh cao cấp. Chỉ là năng lực tìm người của hắn không biết có đặc thù như lời Yến thống lĩnh nói hay không mà thôi.
- Trên người Ngưu Hữu Đức kia có chiến giáo hồng tinh độ tinh khiết cao hay sao?
Hai mắt Yến Tử Ca tỏa sáng, nói:
- Hắn làm ra hay sao?
- Không biết.
Dương Thái lắc đầu.
Yến Tử Ca vuốt vuốt cằm, mơ mơ màng màng trong chốc lát, chợt lại lấy danh sách chín người ra, hắn trầm ngâm nhìn lên một lát, nói:
- Kế tiếp rất phiền phức. Có hai Kim Liên ngũ phẩm, cũng hông biết mục tiêu sau đó của hai người kia có phải là hai người này hay không.
Dương Thai lần nữa hiến kế:
- Hai Kim Liên ngũ phẩm kế tiếp một người là cướp, một người là tặc tử biển tủ tiên quả cống hiến lên Thiên đình. Trình độ nặng nhẹ khó có thể phân ra. Dám làm cướp tự nhiên có năng lực của mình. Cho nên đám người Ngưu Hữu Đức rất có thể sẽ tự mình đi Ngọc Tủy Tinh bắt tên tặc tử kia. Hơn nữa Ngọc Tủy Tinh nói một cách tương đối thì cũng gần nơi này hơn chút.
Đám người đối phương cũng phát hiện ra bọn họ. May mắn hán tử râu quai nón kia cũng chỉ dùng ánh mắt bất thiện nhìn qua bên này, cũng không có làm gì. Bề ngoài giống như rất gấp gáp, vung tay lên, mang theo một đám nhân mã bay đi.
Ban Nguyệt Công cũng nhìn ra chút gì đó, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Vì sao tôn tử Khấu Thiên vương không có sắp xếp một ít trợ thủ ở nơi này. Chỉ là lời này giữ ở trong lòng không có nói ra mà thôi.
- Đây tuyệt đối không phải là trùng hợp. Đám gia hỏa kia tuyệt đối có biện pháp rất nhanh tìm được mục tiêu.
Mộ Dung Tinh Hoa và Dương Thái nhìn nhau, nói như vậy cũng đồng nghĩa với việc hai gia hỏa kia đã bắt được ba đào phạm. Gần ngàn người đi bắt trăm người, có thể bắt được ba người, từ tỷ lệ cũng đã không tệ rồi. Tâm tình hai người có chút phức tạp. Không ngờ hai người Ngưu Hữu Đức chỉ có hai người mà lại làm được như vậy.
Trong lòng Mộ Dung Tinh Hoa không biết có tư vị gì. Nàng so sánh với hai người kia, đám người Ngưu Hữu Đức không thuận theo, tự mình cố gắng. Chẳng lẽ bọn họ cũng không biết có nguy hiểm sao? Nhưng mà bọn họ không có oán trách thế đạo gian nan, không có khuất phục một cách đơn giản, mà là dũng cảm đi đối mặt.
- Đi. Đuổi theo bọn họ, trên tay bọn họ hiện tại đã có ba đào phạm rồi.
Yến Tử Ca hô to một tiếng, mang theo mọi người toàn lực truy kích.
Còn đối với đám người Miêu Nghị tìm được mục tiêu mới mà nói, có chút đả kích. Mấy ngọn núi trước mặt sụp đổ, một mảnh bừa bộn, địa hỏa còn chưa dập tắt, có thể thấy được trước khi bọn họ đi tới chiến đấu kịch liệt tới đâu. Mấy người đứng trên không trung nhìn một mảnh bừa bộn phía dưới im lặng, lại bị người ta đi đoạt trước một bước.
Mặc kệ mục tiêu có bị bắt hay không, có một điểm có thể khẳng định, mục tiêu nhất định không còn đây nữa, cho dù không bị bắt cũng đã chạy.
Phu thê Ban Nguyệt Công âm thầm kinh hãi không thôi, đám người Thiên đình này đã không động thủ thì thôi. Một khi động thủ quả thực là cướp. Cho dù rất nhanh chạy tới bên này cũng không có cơ hội hạ thủ. Hai người có chút may mắn vì trước đó rời khỏi Vong Ưu lâm, nếu không hiện tại không biết đã có kết cục gì.
Im lặng một hồi, Miêu Nghị cười khổ lắc đầu:
- Một tháng nay mọi người luôn chạy ngược chạy xuôi, cũng không có nghỉ ngơi và hồi phục cho tốt. Ta thấy hoàn cảnh nơi này cũng coi như không tệ. Tìm kiếm một nơi yên tĩnh gần đây nghỉ ngơi khôi phục tinh lực đi.
Phu thên Ban Nguyệt Công không có ý kiến, Từ Đường Nhiên thì lại trầm trồ khen ngợi. Mấy người rất nhanh đã tìm được một ngọn núi cao cách đó hơn mười dặm làm nơi ẩn thân.
Ai ngờ vừa mới dàn xếp được không bao lâu thì lập tức nhìn thấy có một đám người nhanh chóng xẹt qua đỉnh đầu.