Một hồi cương phong từ trong động thổi ra, đồng thời còn có sương mù màu xám cuồn cuộn lan tràn ra, âm khí bức người. Một đạo quang ảnh Kim Liên thất phẩm quay cuồng, như ẩn như hiện trong âm vụ. Đảo mắt âm vụ đã nhanh chóng thu liễm, trong khoảnh khắc hóa thành hình người, là một phụ nhân mặc y phục màu trắng. Đôi mắt sáng tròn như ngọc, khuôn mặt như vẽ. Trong mắt hiện lên vẻ phong tình.
Phụ nhân này gọi là Huy Khanh Nhan. Hai tay nàng đặt lên bụng, mỉm cười nói với mọi người:
- Hạo Đại thống lĩnh vừa mới đưa tin cho ta, hỏi chúng ta có lòng tin hay không. Hôm nay ta muốn chuyển lời này hỏi chư vị, tranh giành bên ngoài Tinh môn Dần Đinh vực, chư vị có lòng tin hay không?
Huy Khanh Nhan dường như nghe thấy câu nói buồn cười nhất trên thế gian, cười tới mức hai ngọn núi rung rinh, cười tới run rẩy cả người. Trong tiếng cười đột nhiên nàng bắn lên trên không trung rời đi, biến mất tại chỗ. Trên không trung xa xa truyền tới một tiếng cười dài:
- Lúc này không đi còn đợi tới khi nào?
Bảy người phía dưới lập tức sưu sưu bắn lên trên không trung, đi theo sau lưng nàng.
Tú Thạch tinh, trong đám loạn thạch có một hán tử vẻ mặt dữ tợn vô cùng, thân thể thô kệch, tay cầm một vò rượu, đang ngồi trên một tảng đá lớn năm màu. Lúc này hắn đang ngẩng đầu rót rượu vào trong miệng, vẻ mặt vì uống rượu mà đỏ rực, giống như đang phát tiết vậy.
Ba người đứng phía dưới thì im lặng, ít người thế yếu, tự nhiên là thiếu lực lượng. Mà cửa khẩu quan trọng, nguy hiểm nhất ở trước mắt, làm sao bọn họ có thể cao hứng được chứ?