- Những người này là ai? Vì sao đuổi theo chúng ta mãi không dứt? Thoạt nhìn không giống như là vì đào phạm mà tới.
- Không biết.
Mộ Dung Tinh Hoa tự nhiên cũng khó hiểu không thôi.
Ngược lại Từ Đường Nhiên có tật giật mình, hắn lúc nào cũng nhớ rõ một chuyện, cho nên thử lên tiếng:
- Không phải là người Hạ Hầu Long Thành phái tới đó chứ?
Hắn nói như vậy Mộ Dung TInh Hoa và Miêu Nghị nhìn nhau. Cảm thấy quả thực cũng có khả năng này. Nếu không người ở đây phần lớn không nhận ra nhau. Trong lúc khảo hạch trăm năm cũng chưa từng đắc tội với người nào trong thiên đình, cũng chỉ có oan gia Hạ Hầu Long Thành kia mà thôi.
- Gia hỏa nào lỗ mũi to như vậy? Không ngờ mở miệng lại nực cười như vậy. Nếu như ngươi nguyện ý giúp ta một phen ta cũng không có ý kiến.
Huy Khanh Nhan cười mỉm mai nói một tiếng.
Đám người này dùng tốc độ cao nhất xuất kích. Phiền Ngọc Phỉ lại dẫn người chuyển hướng, tránh né hai nhóm nhân mã tập kích trước sau. Song phương đuổi theo thấy đám người Phiền Ngọc Phỉ như vậy cũng chuyển hướng. Biến thành cùng nhau đuổi theo sau lưng Phiền Ngọc Phỉ. Phiền Ngọc Phỉ hận tới mức nghiến răng nghiến lợi. Một nước đi sai, hỏng cả bàn cờ. Nàng đang ở trong hiểm cảnh, mà vẻ mặt đám tùy tùng sau lưng nàng thì hoảng sợ.
Nhưng mà khiến cho đám người Phiền Ngọc Phỉ bất ngờ là hai đám truy binh phía sau không ngờ lại đánh nhau trước.
Không có biện pháp, nàng muốn vượt qua tinh môn trở về. Không có khả năng ở cách tinh môn quá xa. Bởi vậy phương hướng nàng chỉ có thể hơi lệch một chút. Hai nhóm người sau lưng cùng tiến lên. Hai nhóm người này sao có thể ở chung hòa bình được? Trực tiếp đánh nhau.