Miệng phun ra một ngụm máu tươi vào đầu Mộ Dung Tinh Hoa, may mà Mộ Dung Tinh Hoa dùng cánh tay còn lại nắm chặt hắn. Bằng không hắn nhất định sẽ bị một thương của đối phương đánh bay.
Vạn hạnh trong bất hạnh, hai người liều mạng xông ra khỏi giáp công.
Thế nhưng hai người phía sau đuổi theo không rời. May mà lúc này Miêu Nghị từ phía xa rống lên môt tiếng:
- Ngưu Hữu Đức ở đây, đừng chạy.
Một tiếng này vang lên dọa cho hai người đang truy kích nhanh chóng dừng lại, không dám đuổi theo quá xa. Bốn người cùng nhau phóng tới ở phía xa cũng nhanh chóng dừng lại, có chút kinh nghi bất định nhìn Miêu Nghị đang vọt tới. Mãnh nhân này phá cửa ải cuối cùng sao không rời đi, sao lại quay về?
Miêu Nghị dừng lại trước mặt hai người Từ Đường Nhiên và Mộ Dung Tinh Hoa quát lớn một tiếng:
- Ngồi phía sau, tọa kỵ để ta khống chế.
Mộ Dung Tinh Hoa và Từ Đường Nhiên kinh hỉ, không có nghĩ nhiều, nhanh chóng lùi về phía sau. Mộ Dung Tinh Hoa đồng thời cũng nhắn nhủ với Phiên Vân Phúc Vũ thú nghe lệnh Miêu Nghị khống chế.
Miêu Nghị phi thân đáp xuống, khống chế Phiên Vân Phúc Vũ thú đi hai vòng thăm dò.
- Ngưu huynh tới kịp lúc, nếu như tới chậm mạng ta xong rồi.
Từ Đường Nhiên vừa vui vừa buồn lên tiếng, chợt lại hoảng sợ nói:
- Ngưu huynh, ngươi làm gì vậy?
Mộ Dung Tinh Hoa quá sợ hãi, nàng và Từ Đường Nhiên vốn tưởng rằng Miêu Nghị sẽ trở về. Ai ngờ Miêu Nghị lại điều khiển tọa kỵ, xách thương trong tay, khống chế tọa kỵ phóng về phía sáu người trước đó đuổi giết bọn họ. Đồng thời miệng còn hùng hổ nói:
- Mấy tiểu tặc cũng dám hung hăn càn quấy. Ngưu mỗ sẽ đòi lại đủ.
Không biết vì nguyên nhân gì, nhìn Mộ Dung Tinh Hoa và Từ Đường Nhiên bị người khác bắt nạt thành như vậy, trong ngực hắn có một cỗ lửa giận không khống chế được.
Tọa kỵ Phiên Vân Phúc Vũ thú tăng tốc, phóng về phía sáu người kia.
Đứng ở tinh không, sáu người kia vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc nhìn thấy tình huống như vậy giật mình, người cầm đầu vung tay lên nói:
- Người này vũ dũng hơn người, không thể địch lại. Tạm lánh phong mang là hơn hết. Đi.
Sáu người quay đầu khống chế tọa kỵ vội vàng chạy trốn.
- Đừng chạy. Ở lại cùng tử chiến một trận với ta.
Đuổi ở phía sau, Miêu Nghị mang theo bộ mặt máu me vung thương rít gào.
Sáu người chạy phía trước thi thoảng quay đầu nhìn lại một cái, một Kim Liên tam phẩm dám đuổi giết một đám tu sĩ ngoài Kim Liên ngũ phẩm. Muốn làm được chuyện này cần bao nhiêu gan chứ? Cho nên... Có quỷ mới để ý tới tên này, sáu người chạy như điên. Lúc này chạy trốn mới là vương đạo.
- Đừng chạy.
Từ Đường Nhiên lớn tiếng rống, trước đó hắn vẫn bị người ta đuổi giết chạy trốn khắp nơi, nhưng mà bây giờ là đuổi theo giết người khác. Cơn tức đã được trả, trong lòng sảng khoái vô cùng.
Ở bên ngoài, vẻ mặt của người nào đó run rẩy, có chút không nhịn được. Nguyên nhân là bởi vì sáu người bị đuổi giết là thủ hạ hắn.
Hiện trường có không ít người cười ha hả, vẫn là câu nói kia. Một Kim Liên tam phẩm một mình một ngựa đuổi giết một đám người chạy thục mạng. Chuyện này rất là hiếm thấy, có nhiều người chậc chậc lưỡi thán phục.
Khấu Văn Lam càng xem càng lắc đầu cười cười, làm như vậy chẳng khác nào làm tăng thể diện cho hắn. Chỉ là nụ cười hắn có chút gượng ép, hắn cảm thấy hành động này của Miêu Nghị quá không sáng suốt.
Khấu Văn Thanh cũng đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn, tất cả đều không nói lời nào.
Trong lòng Khấu Văn Hoàng chán ngấy, Miêu Nghị càng hung hăng càng mạnh mẽ thì trong lòng hắn càng cảm thấy khó chịu, đủ loại cảm xúc.
Huy Khanh Nhan bị Phiền Ngọc Phỉ điên cuồng dây dưa nhìn qua Miêu Nghị, có chút ngứa ngáy.
Nàng thấy Miêu Nghị đã đoạt được không ít thứ từ Thanh Ngọc Lang, muốn đi chặn giết Miêu Nghị. Thế nhưng trước đó Miêu Nghị đã từng giao thủ qua với Phiền Ngọc Phỉ, nàng cũng đã nhìn thấy. Tu vi Kim Liên tam phẩm cũng khiến cho Phiền Ngọc Phỉ chật vật không thôi, ngay cả tọa kỵ cũng phải bỏ. Thậm chí Thanh Ngọc Lang còn mất mạng trên tay Miêu Nghị. Huống chi nàng không có tọa kỵ, ngẫm lại đành phải bỏ qua ý nghĩ này. Tiếp tục bắt lấy tiện nhân Phiền Ngọc Phỉ này giày vò. Nếu không lúc này thả nàng ta, nàng ta chưa hẳn đã bỏ qua nàng, tiếp tục đánh tới chết.
Bành Lệnh Công nhìn về khối thịt mỡ như Miêu Nghị cũng động tâm, thế nhưng hắn đuổi người quá xa, lại thêm tay chân dưới trướng không đủ. Huống chi hắn cũng không có nắm chắc làm gì được Miêu Nghị. Thực lực Thanh Ngọc Lang hắn đã từng chứng kiến. Ngay cả Thanh Ngọc Lang còn thất thủ trên tay tiểu tử này, ngẫm lại hắn cũng không dám coi thường, vọng động.
Cừu Đãng Hải cũng có tâm tư kia, nhưng mà dù sao đều là đội ngũ Khấu gia. Trước mặt mọi người tự giết lẫn nhau cũng khó ăn khó nói. Sợ trở về sẽ không dễ báo báo kết quả, tăng thêm Thanh Ngọc Lang chết cũng làm cho hắn có chút kiêng kỵ. Hắn nghĩ, Đại thống lĩnh sẽ có biện pháp.
Ngay khi mọi người đều có suy nghĩ riêng lại đột nhiên có một đám người lao ra. Đám thống lĩnh chạy trốn trước đó lại quay trở về. Cửa ải cuối cùng trước điểm tập kết đã bị người ta công phá, tự nhiên bọn họ phải thừa cơ thoát thân.
Vì vậy đám người Bành Lệnh Công đuổi giết chung quanh càng dễ dàng tìm được mục tiêu săn giết. Cả đám nhanh chóng đuổi trở về.
Tọa kỵ của Miêu Nghị cuối cùng bởi vì bị thương, cho nên tốc độ không bằng sáu người kia. Đuổi theo một lát, càng đuổi càng xa, hắn thấy vậy đành phải buông tha. Hắn lại ngoặt tọa kỵ, bay về phía điểm tập kết.
Thế nhưng phía trước lại bị đội ngũ của Cừu Đãng Hải cản lại, vừa vặn ngăn cản đường đi của ba người Miêu Nghị. Miêu Nghị mang theo khuôn mặt dữ tợn, vậy mà không thèm trốn tránh, trực tiếp tiến lên, miệng hét lớn một tiếng:
- Ngưu Hữu Đức ở đây, người nào ngăn ta, chết.
Nói giết là giết, không có hai lời. Trường thương vung lên, lập tức giết vào trong đám người, giống như tay năm tay mười vậy, vung thương đâm chọc. Lập tức giết năm sáu người. Tọa kỵ cũng bị giết ba con, bưu hãn vô cùng. Giết tới mức người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết lên tục vang lên. Không người nào có thể địch lại, giống như bổ sóng chém biến, trực tiếp mở một đường máu, cũng không có hứng thú nhặt đồ.
- Người một nhà...
Hai gã thủ hạ của Cừu Đãng Hải thấy Miêu Nghị đánh tới, tranh thủ nhắc nhở hắn một tiếng.
Quản ngươi là người một nhà hay không, Miêu Nghị cũng không coi bọn họ là người một nhà. Sát tính nổi lên, trái phải đâm ra một thương. Hai đóa hoa máu xuất hiện, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên. Trực tiếp đâm, cứ như vậy từ trong đám người giết một đường máu ra ngoài, hỏa tốc phóng về phía điểm tập kết.
Cừu Đãng Hải đang chém giết trong đám người quay đầu nhìn thấy Miêu Nghị giết người mình, tức giận nói:
- Tiểu tặc, ngươi dám làm vậy sao?
Ngay cả quay đầu Miêu Nghị cũng lười, hắn mặc kệ đối phương.
Không ít người bên ngoài nhìn vào đều im lặng, trong lòng thầm than, người này tu vi không cao, nhưng lại cực kỳ dũng mãnh.
Chỉ là Khấu Văn Hoàng lại giận dữ, hung ác nhìn chằm chằm vào Khấu Văn Lam, truyền âm: