Miêu Nghị khẽ giật mình, nhưng mà hắn đã đại khái đoán ra được đây là ai. Hắn lại cố ý giả bộ hỏi Khấu Văn Lam:
- Đại thống lĩnh, người này là ai?
Vẻ mặt Khấu Văn Hoàng trầm xuống, Khấu Văn Lam vừa rồi đã xé rách da mặt với đường huynh cho nên cũng thảm nhiên nói:
- Đường huynh của ta, cũng chính là thượng cấp của đám người Cừu Đãng Hải.
- Thất kính.
Miêu Nghị lập tức chắp tay nói một tiếng với Khấu Văn Hoàng, bắn đầu cáo trạng:
- Đại thống lĩnh, thủ hạ Cừu Đãng Hải của ngươi không phải là người. Ta khổ cực bắt bốn đào phạm cho bọn chúng, thấy chúng ta gặp phiền toái, ngay cả ra tay ngăn cản bọn chúng cũng không thèm suy nghĩ. Người này bụng dạ khó lường, mong Đại thống lĩnh nghiêm trị.
Khấu Văn Hoàng trầm giọng nói:
- Việc này sau này nói sau, trước tiên đưa đào phạm bắt được cho ta xem xét.
- Đây không phải là chuyện ty chức có thể làm chủ.
Miêu Nghị tháo thú nang bên hông, trực tiếp đưa cho Khấu Văn Lam. Chuyện Khấu gia hắn không muốn lẫn vào. Hắn để cho Khấu Văn Lam tự mình quyết định, hắn không muốn làm ác nhân, cũn không chịu nổi.
Nếu như Khấu Văn Lam không để ý tới thứ tự, vậy hắn càng không quan tâm. Trước kia hắn nghe Khấu Văn Lam phân phó đem người cho đám người Cừu Đãng Hải hắn cũng không có ý kiến, cũng không có ý định đoạt của ai. Chỉ là mọi chuyện phía sau quá ngoài ý muốn, hắn thực sự không ngờ trên tay Thanh Ngọc Lang lại nhiều đào phạm như vậy. Thuận tiện nhặt về, Khấu Văn Lam muốn hay không phải xem bản thân Khấu Văn Lam, hắn không can dự.
Khấu Văn Lam nắm thú nang tới tay, Khấu Văn Hoàng lập tức vươn tay qua. Ai ngờ lại bị Khấu Văn Lam vươn tay ngăn cản, hỏi:
- Tam ca chẳng lẽ muốn đoạt chúng?
Khấu Văn Hoàng quả thực không dám cướp, có Cao Quan nhìn qua, hắn cũng không dám làm như vậy. Thế nhưng lòng hắn lại nóng như lửa đốt. Lần này khảo hạch Thiên đình có liên quan tới tiền đồ ở Khấu gia của hắn. Lúc này hắn thu tay lại, truyền âm giải thích:
- Lão lục, lúc này không phải là lúc tranh giành khí phách, bảo vệ danh dự Khấu gia mới là quan trọng nhất. Ta và ngươi phải hợp lực lại mới là ổn thỏa nhất.
Lại là lấy cớ chụp mũ, Khấu Văn Lam hận tới mức nghiến răng nghiến lợi. Vừa vặn hắn lại là đường đệ của đối phương, chụp mũ như vậy hắn nhất định phải đeo. Trước mắt lợi ích gia tộc, lợi ích của hắn không có ý nghĩa. Nếu không sẽ bị gia tộc vứt bỏ. Nếu như thực sự bị gia tộc vứt bỏ, vậy thì tiền đồ gì cũng không có.
Trong lúc do dự khó quyết, hắn lại thi pháp nhìn số lượng đào phạm trong thú nang.
Không nhìn thì thôi, nhìn qua lập tức giật mình, hai mắt trợn ngược, có bao nhiêu đây? Ba mươi lăm?
Lại nhìn lần nữa, đúng vậy, không sai, là ba mươi lăm người?
Thành tích vượt qua một phần ba khảo hạch trăm năm không ngờ lại nằm trên tay hắn? Vẻ mặt Khấu Văn Lam run rẩy, tim đập rộn lên, có chút khó tin chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua Miêu Nghị. Chẳng lẽ trước đó tiểu tử này giấu người đi?
Miêu Nghị cười nhạt một tiếng, gật đầu rồi truyền âm với hắn:
- Đại thống lĩnh, ta cũng rất bất ngờ, toàn bộ đào phạm này đều đoạt từ tay Thanh Ngọc Lang kia. Thật không ngờ trên tay tôn tử kia lại có nhiều đào phạm như vậy. Ty chức chỉ thuận tay đem về mà thôi.
- Lão lục, sao vậy?
Khấu Văn Hoàng lại truyền âm hỏi.
Khấu Văn Lam không nói hai lời, quay người rời đi. Hắn cầm thú nang trực tiếp đi tới bậc thang trước điện.
Thấy một màn như vậy Khấu Văn Hoàng khẩn trương, truyền âm khiển trách hắn:
Ngay cả gọi vài tiếng cũng vô dụng, Khấu Văn Lam căn bản không thèm để ý tới hắn. Khấu Văn Lam hắn không phải là người ngu, hơn một phần ba thành tích tới tay, vị trí thứ hai không thoát khỏi tay hắn được. Thậm chí còn có khả năng tương đối lớn đạt được vị trí đứng đầu. Nếu như lúc này hắn lại để ý tới cái mũ mà vị tam ca kia chụp lên đầu mình thì quả thực là ngu xuẩn, đầu óc có vấn đề.
Hiện tại hắn còn đang hối hận không nên đem bốn người trước đó giao cho thủ hạ của Khấu Văn Hoàng. Nếu không thành tích của hắn có bao nhiêu rực rỡ chứ? Tỷ lệ đoạt được vị trí thứ nhất cũng lớn hơn.
Thế nhưng hắn không biết, nếu không phải Miêu Nghị ném bốn người kia ra, cũng không dẫn Huy Khanh Nhan và đám người Phiền Ngọc Phỉ đánh nhau, cũng càng không dẫn ra đám người thống lĩnh khác cùng nhau trùng kích về bên này. Cũng không có Thanh Ngọc Lang bày trận ở trước điểm tập kết. Miêu Nghị cũng không kiếm được thành tích trên tay Thanh Ngọc Lang. Ít nhất cũng không khiến cho đám người Huy Khanh Nhan lộn xộn. Khi đó cho dù Miêu Nghị có thu được nhiều hơn cũng không có biện pháp mang về.
Có câu nói gọi là nhân quả báo ứng, có nguyên nhân mới có kết quả.
Cũng có câu nói thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Loại lời này áp dụng cho Khấu Văn Hoàng là tốt nhất. Lại nói, Miêu Nghị còn phải cảm tạ Khấu Văn Hoàng, chỉ là chuyện nhân quả kia lúc này sẽ không có ai đi mà suy nghĩ.
Vì vậy Khấu Văn Hoàng chỉ có thể tái nhợt nắm chặt hai tay, trơ mắt nhìn lão lục đi tới bậc thang trước điện.
- Tổng giám đại nhân, thủ hạ của ty chức đã khảo hạch trở về phục mệnh.
Khấu Văn Lam đứng dưới bậc thang, chắp tay hành lễ rồi nói.
Cao Quan nhìn hắn vài lần, chợt quay đầu nhìn sang bên cạnh, Chuy Viễn hiểu ý, đi xuống đài, hỏi:
- Có dụng tâm khảo hạch hay không?
Hai tay Khấu Văn Lam nâng thú nang, nói:
- Xin chấp sự đại nhân kiểm tra.
Chuy Viễn vung tay lên, lập tức có mấy người tới. Khấu Văn Thanh và Hạ Hầu Long Thành đều tới. Vì ra vẻ công chính cho nên lúc này Chuy Viễn mới lấy thú nang trong tay Khấu Văn Lam, giao cho đám thủ hạ kiểm chứng. Hắn ở một bên giám sát, Khấu Văn Hoàng và các thống lĩnh các cũng tới quan sát.
Mỗi lần đào phạm cầm ra đều bị thi pháp làm cho tỉnh lại. Lại kéo da mặt, làm lộ ra mặt thật. Lập tức có người thẩm tra, so sánh với hình vẽ của đào phạm trước đó. Sau khi so sánh đúng là đào phạm, lập tức tiến hành xác nhận hàng loạt. Cuối cùng bức pháp ấn trong cơ thể đào phạm ra ngoài để đối chiếu. Sau khi xác nhận không sai, có người chắp tay nói với Chuy Viễn:
- Đào phạm Quách Lập Xuân đã kiểm tra xong, không sai.
Quách Lập Xuân kia bỏ trốn nhiều năm, vốn tưởng rằng có thể trốn tránh qua ngày được. Ai ngờ hôm nay cuối cùng vẫn rơi vào tay thiên đình. Hắn đã từng chứng kiến uy phong của thiên đình, biết được thiên ý khó dò. Lúc này hắn sợ mất mật, sắc mặt vàng như đất, quỳ xuống không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
Chuy Viễn mặt không biểu tình vung tay lên, hai bên lập tức có người lao ra, trực tiếp kéo hắn đi. Không có nói một lời nào.
Sau đó từng đào phạm bị đẩy ra ngoài, hoặc là thi thể, hoặc là người sống, hoặc bị giày vò tới thoi thóp. Bên Chuy Viễn tự nhiên có biện pháp xác nhận. Kéo đi một người, Chuy Viễn lại viết một số lên danh sách.
Lúc lôi đào phạm thứ mười trong thú nang ra, sắc mặt Khấu Văn Hoàng xanh lên. Hắn không ngờ thủ hạ Lão lục lại bắt được nhiều đào phạm như vậy.