- Ta cũng đang suy nghĩ việc trở về đây, nhưng trong một chốc không rảnh được. Khấu Văn Lam rất có thể sẽ thăng chức, có thể chúng ta sẽ dời ổ, chờ quyết định xong rồi chúng ta cùng về.
Hai người gật đầu nói:
- Cũng tốt.
Miêu Nghị chắp tay cười nói:
- Quên chúc mừng, nghe nói tu vi của các người đều đột phá Kim Liên tứ phẩm?
Hai người cười nói:
- Lão đại, lão tứ cũng đột phá, may nhờ đệ muội rộng rãi, làm lão đại, lão tứ thấy ngại, không làm chuyện gì mà được nhiều lợi ích như thế.
Mỗi năm tuế chước Vân Tri Thu sẽ quay về, thường đi Tinh Túc Hải mang ít đồ về.
Miêu Nghị xua tay nói:
- Đương nhiên phải làm vậy, đều là huynh đệ với nhau, người một nhà không nói lời xa cách.
Sau đó hai người hỏi về việc sát hạch, Miêu Nghị xem như trò đùa tùy tiện kể ra.
Chờ hai người rời đi, Bảo Liên đến hỏi:
- Đại nhân, gia gia của ta biết tin vui bên đại nhân, đặc biệt hỏi khi nào đại nhân có rảnh đến Chính Khí môn ngồi chơi.
- Được!
Miêu Nghị gật đầu, sảng khoái đồng ý:
- Mới trở về, chờ sắp xếp xong việc nhất định sẽ đi bái phỏng.
Được câu trả lời của Miêu Nghị khiến Bảo Liên rất vui vẻ, nàng đi ra báo vè cho Ngọc Linh Chân Nhân. Nhưng Bảo Liên mới ra không lâu lại chạy về, báo cho Miêu Nghị biết có khách tới chơi. Các chưởng quầy cửa hàng khu đông thành tiến đến chúc mừng.
Miêu Nghị đang cầm tinh linh, mới nhận được tin Vân Tri Thu hỏi khi nào nàng đi qua.
Miêu Nghị muốn đi ngay nhưng xem tình hình sợ là tạm thời không đi được. Chưởng quầy có thể trước tiên chạy tới chúc mừng đều có bối cảnh, không dễ đắc tội, huống chi người ta đến chúc mừng kèm theo quà, vì quà cáp nên ít nhất cũng phải gặp mặt.
Miêu Nghị bất đắc dĩ gãi đầu:
- Cho vào!
Bảo Liên mới đi ra, Miêu Nghị thi pháp lúc lắc tinh linh báo cho Vân Tri Thu: Tạm không đi được, chưởng quầy các cửa hàng đến. Nàng có muốn mượn cớ này lại đây không?
Vân Tri Thu trả lời: Vậy ta không qua, khi nào hết bận nhớ sang. Ta kêu tỷ muội Âu Dương đến, buổi tối cả gia đình cùng ăn cơm.
Miêu Nghị đáp: Buổi tối không được, Nhị tổng quản nói muốn mở tiệc trong Thủ Thành cung.
Vân Tri Thu nhắn tin: Vậy chờ khi nào ngươi rảnh rồi tới.
Mới cắt đứt liên lạc thì chưởng quầy các cửa hàng đã lục tục đi tới, không thể tránh khỏi trò chuyện khách sáo.
Tiễn từng nhóm người đi, Miêu Nghị mới về đã bận bù đầu. Cũng không sao, muốn lăn lộn tại đây, ngồi trên vị trí này thì không thể tránh khỏi xã giao một số trường hợp, nhưng rắc rối là người không muốn thấy nhất lại tìm đến.
Bảo Liên thông báo
- Hoàng Phủ chưởng quầy của Quần Anh hội quán cầu kiến!
Nữ nhân này vẫn còn chưa xong sao?
Miêu Nghị từ chối thẳng:
- Không gặp! Hãy nói là ta bận công việc, tạm không tiếp khách, nếu có khách khác đến cũng đuổi sang bên Phục Thanh đi.
Bảo Liên tuân mệnh.
Bên ngoài phủ thống lĩnh, kiệu phu nhận được trả lời bước tới gần kiệu báo lại.
Hoàng Phủ Quân Nhu ngồi trong kiệu nghiến răng rít:
- Quay về!
Ban đêm, Thủ Thành cung mở tiệc khánh công. Ba người Miêu Nghị, Từ Đường Nhiên đúng giờ dự tiệc. Phục Thanh, Ưng Vô Địch được mang theo đến, những người khác đều mang phó thống lĩnh của mình đi.
Chết cái là mới vào vườn hoa hậu cung Thủ Thành cung Miêu Nghị liền thấy người không muốn gặp, Hoàng Phủ Quân Nhu!
Sao đi đâu cũng thấy nữ nhân này?
Nếu không nể mặt Nhị tổng quản Lan Hương thì Miêu Nghị rất muốn quay đầu đi ngay.
Hoàng Phủ Quân Nhu, Lan Hương đứng chung với nhau nói chuyện. Miêu Nghị tiến lên hành lễ, Lan Hương khách sáo chào lại.
Hoàng Phủ Quân Nhu cười tủm tỉm hỏi:
- Ngưu thống lĩnh, có thể qua đây nói chuyện một chút không?
Hoàng Phủ Quân Nhu hỏi ngay trước mặt Nhị tổng quản.
Miêu Nghị giả ngu bảo:
- Có lời gì không thể nói trước mặt Nhị tổng quản? Cứ nói ở đây được rồi.
Miêu Nghị muốn lấy cớ Nhị tổng quản để tránh rắc rối.
Hoàng Phủ Quân Nhu cười hỏi:
- Ngưu thống lĩnh sợ ta ăn thịt sao? Có chút việc riêng muốn hỏi, nể mặt chút được không?
Nhị tổng quản nghe nói là việc riêng thì cười cười, chủ động né tránh:
- Các người trò chuyện đi.
Chờ xung quanh không có ai, sầm mặt xuống truyền âm hỏi:
- Hoàng Phủ Quân Nhu, rốt cuộc muốn gì?
Hoàng Phủ Quân Nhu lạnh nhạt nói:
- Buổi tối đi chỗ ta, có chuyện muốn nói với ngươi.
Miêu Nghị dứt khoát từ chối:
- Có việc gì cứ nói tại đây!
Hắn đã lĩnh giáo nữ nhân, đi chỗ nàng sẽ không có chuyện gì tốt, hắn không muốn dây dưa với nàng nữa.
Hoàng Phủ Quân Nhu lạnh lùng trừng hắn:
- Ngươi đi hay không?
- Không đi!
Miêu Nghị quay đầu bỏ đi.
Hoàng Phủ Quân Nhu lập tức uy hiếp:
- Ngươi không đi thử xem, ngươi có tin là ta lập tức báo cho Vân Tri Thu biết quan hệ của hai ta? Chờ xem ngươi làm sao theo đuổi nàng ta!
Miêu Nghị dừng bước, quay đầu lại lạnh lùng cười:
- Bớt giở trò đi, chuyện đó truyền ra cũng không có lợi cho ngươi!
Hoàng Phủ Quân Nhu nói:
- Ngươi cũng đừng lấy câu đó uy hiếp ta, dù ta nói cho Vân Tri Thu biết chuyện giữa hai ta, ngươi cảm thấy nàng dám tuyên truyền chuyện của ta khắp nơi sao?
Nói cũng đúng, nếu Vân Tri Thu biết chắc chắn sẽ không đồn lung tung. Miêu Nghị không sợ nếu Vân Tri Thu biết chuyện sẽ không thể theo đuổi nàng, vì hắn không cần, nàng vốn là phu nhân chính thất của nàng. Vấn đề là hắn không dám cho Vân Tri Thu biết.
Có một số việc là như vậy, nếu ngay từ đầu nói cho Vân Tri Thu biết thì không sao, quan trọng là lừa nàng lâu rồi, nếu bị nàng biết hắn luôn lừa nàng thì hậu quả ‘rất đẹp’, Miêu Nghị không dám tưởng tượng.
Miêu Nghị lại quay đầu đi:
- Ta không sợ trò này!
Hoàng Phủ Quân Nhu giận, quay đầu đi ngay:
- Tốt, đây là ngươi ép ta! Ta không tham gia tiệc khánh công nữa, ta đi tìm Vân Tri Thu ngay bây giờ!
Miêu Nghị truyền âm quát:
- Đứng lại!
Sắc mặt Miêu Nghị rất khó xem, bị người ta bắt trúng ngay chỗ yếu.
Miêu Nghị gằn từng chữ:
- Bây giờ ta không thể đi chỗ của nàng, chờ xong tiệc khánh công rồi ta sẽ đi qua.
Cái này tương đương với biến tướng chịu thua, tự tìm bậc thang leo xuống.
Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Hoàng Phủ Quân Nhu vừa tức vừa buồn cười, trong lòng rực cháy hờn giận. Việc này bắt chẹt được đối phương tức là hắn thật sự thích Lão Bản Nương kia, hỏi sao Hoàng Phủ Quân Nhu không buồn?
Miêu Nghị quay về đám đông, hắn hối hận thắt ruột. Miêu Nghị đã hiểu không phải nữ nhân nào cũng có thể đụng vào, có một số không thể trêu chọc. Miêu Nghị hối hận ngày xưa không kiềm giữ thứ trong đũng quần làm gì, giờ bị bám chặt muốn thoát cũng không xong, cứ tiếp tục thế này hắn lo lắng sớm muộn gì sẽ xảy ra chuyện.
Bao nhiêu sóng to gió lớn đều vượt qua, nếu gục ngã trên bụng một nữ nhân thì còn ra thể thống gì?
Mộ Dung Tinh Hoa đến bên cạnh Miêu Nghị từ khi nào, thấy sắc mặt của hắn hơi tái: