Phi Thiên

Chương 1704: Rất yên tĩnh (Thượng)



Tiếng nói im bật, Bàng Quán bóp cổ nàng, tức giận quát:

- Diệp Như Diễm, lại náo, có tin ta bỏ ngươi hay không?

Diệp Như Diễm hai tay bắt lấy tay Bàng Quán, nàng không thể đẩy ra, mắt trợn trắng.

- Dượng.

Diệp Nhân Tuấn quỳ xuống dập đầu cầu xin.

- Lão gia! Phu nhân nhất thời nóng giận nên không lựa lời!

Lão bộc Trần Hoài Cửu cũng cầu tình.

- Hừ!

Bàng Quán đẩy Diệp Như Diễm ra, quay đầu lại nói:

- Coi chừng nàng! Không cho phép nàng nhúng tay vào việc này, cũng không được tìm quan hệ khơi thông bên Thiên Nguyên tinh, cửa hàng bị niêm phong, đồ vật bị lấy cũng không cần, tóm lại không nên làm cái gì vượt cấp.

- Vâng!

Lão bộc đáp ứng.

Diệp Như Diễm ngồi dưới đất khóc lóc, nàng buồn bã khóc:

- Phụ thân, mẫu thân! Các ngươi đi sớm, ta bị khi dễ không có người tố khổ, hắn đánh ta, còn muốn bỏ ta, năm đó cưới ta thì dùng lời ngon ngọt dỗ ta, các ngươi vì hắn mà nhiệt huyết đầu rơi máu chảy, con gái mệnh khổ ah!

“...”

Bàng Quán nghe xong cũng im lặng, có cảm giác bị đánh bại, nhìn không được nên vung tay rời đi.

Mặc kệ đã làm chuyện gì, bao nhiêu cũng có một ít bất lợi sinh ra.

Miêu Nghị lặng lẽ chờ đợi trong phủ Đại thống lĩnh, hắn cũng chưa gặp phiền toái từ Thiên đình, mà là lửa giận đến từ Khấu Văn Lam.

Khấu Văn Lam nổi giận không phải không có lý do, ta vừa mới rời khỏi Thiên phố không được bao lâu, tại sao ngươi niêm phong cửa hàng Khấu gia, bắt người Khấu gia ta, có ý gì?

Khấu Văn Lam nói một câu, lập tức bỏ niêm phong cửa hàng Khấu gia, cũng trả lại đồ vật cho Khấu gia, việc này ta xem như chưa xảy ra, nếu không đừng trách ta không niệm tình xưa!

Về phần người Khấu gia bị bắt đã đưa ra khẩu cung cấu kết với thương hội. Cũng bởi vì nguyên nhân này bên phía Khấu Văn Lam mới đạt được tin tức cực nhanh, chưởng quầy cửa hàng biết rõ quan hệ giữa Khấu Văn Lam và Miêu Nghị, cho nên chào hỏi Khấu Văn Lam.

Miêu Nghị tay cầm tinh linh cảm thán, chuyện đã đến nước này, hắn không thể nào nói bỏ niêm phong cửa hàng là bỏ niêm phong, cũng không trả lại đồ vật.

Bốn người Phục Thanh nhanh chóng đi vào, cùng hành lễ:

- Đại thống lĩnh!

Miêu Nghị thu tinh linh, hỏi:

- Những cửa hàng kia thế nào?

Phục Thanh nói:

- Đã bàn giao, cũng thả người, bọn họ lại hỏi lúc nào bỏ niêm phong cửa hàng và đồ vật kê biên khi nào đưa cho bọn họ?

Từ Đường Nhiên nói:

- Đào phạm đã đầu thú một nửa, một nửa bị các cửa hàng chỉ điểm bắt lấy.

Miêu Nghị gật đầu:

- Tự thú, chỉ cần cung cấp lời khai cứ tạm thời bắt giữ, những kẻ bị bắt cứ chém! Nên bắt cũng đã bắt, nên mở bốn cửa thành được rồi.

- Vâng!

Bốn người đáp ứng.

Miêu Nghị lại hỏi:

- Các cửa hàng phản ứng gì?

Phục Thanh nói:

- Tất cả cửa hàng lớn đều cung khai bọn họ có tham gia cấu kết với thương hội, đại nhân, đây là lời khai.

Miêu Nghị gật đầu, nội tâm thở ra một hơi, phản ứng của các cửa hàng chính là phản ứng của chủ nhân sau lưng chúng, khẳng định những cửa hàng đã liên hệ với người sau lưng, cũng nghe ý chủ tử phối hợp làm việc. Chuyện này chưa xong nhưng sẽ phát triển theo hướng càng nhỏ.

Nói thật, Mộ Dung Tinh Hoa ngạc nhiên khi nhìn thấy phản ứng của các cửa hàng trong Thiên phố, đương nhiên nàng biết rõ tất cả cửa hàng đại biểu cho ý của chủ nhân phía sau. Không ngờ chịu thua Ngưu Hữu Đức? Hay bọn họ đang chuẩn bị cho cơn bão?

Từ Đường Nhiên cũng không ngốc, tình thế trước mắt có lợi cho bọn họ. Trong nội tâm có thể nói âm thầm vui mừng khôn xiết.

Vân Dung Quán, trong đình viện phía sau hòn non bộ, Vân Tri Thu kinh ngạc nói:

- Tất cả cửa hàng trong nội thành đều im re và khai báo với phủ đại thống lĩnh?

Mộc Tượng và Thạch Tượng đi tìm hiểu tin tức nói:

- Đúng thế.

Vân Tri Thu từ từ đứng lên, nàng im lặng không nói gì.

Thủ Thành Cung, Thiên Nguyên Hầu đã nói không được nhúng tay vào, Bích Nguyệt phu nhân không thể không chú ý tới sự việc đang diễn ra.

Được biết sau khi biết phản ứng các cửa hàng trong Thiên phố, Bích Nguyệt phu nhân cảm thấy rất kỳ quái, nàng bồi hồi trong hoa viên, thậm chí có thể nói nghĩ mãi mà không rõ.

Chẳng những chủ nhân sau lưng các cửa hàng không hưng sư vấn tội, thậm chí còn đại biểu đám quyền quý khuất phục Ngưu Hữu Đức, mấy ngàn cái đầu người đều là gia nô của quyền quý Thiên đình bỏ mạng, máu chảy thành sông, tại sao lại không có chút phản ứng nào?

Suy nghĩ một lúc, nàng lấy tinh linh ra, bất kể như thế nào, nàng cũng phải báo tin tức cho Thiên Nguyên Hầu, cũng muốn nam nhân của mình nắm được tình hình nơi đây.

Sau khi báo cáo tình huống, Bích Nguyệt phu nhân cũng hỏi nghi hoặc của mình: Có người nào tạo áp lực cho ngươi không?

Thiên Nguyên: Rất yên tĩnh, ngay cả Tinh Quân cũng chỉ hỏi tình hình trải qua, hoàn toàn không có ý can thiệp.

Bích Nguyệt phu nhân kỳ quái: Tại sao lại như vậy? Ngưu Hữu Đức có mặt mũi lớn như thế sao? Chẳng lẽ Khấu Thiên Vương ra mặt?

Thiên Nguyên: Ngươi đấy! Hiện tại có nói ngươi cũng không rõ. Chuyện này có kết thúc hay không còn chưa biết, vẫn câu nói kia, ngươi tạm thời không được can thiệp vào chuyện Thiên phố, Ngưu Hữu Đức thông minh hơn ngươi, ngươi cũng đừng biến khéo thành vụng!

Bị khinh bỉ, Bích Nguyệt phu nhân giận dữ: Thiên Nguyên, ít cố lộng huyền hư, rốt cuộc các ngươi đang giở trò quỷ gì?

Thiên Nguyên: Nói cho ngươi biết cũng không rõ, phải chờ triều hội Thiên đình mới được. Trước khi ta báo tin thì đừng có làm chuyện không đúng đắn, nếu không ngươi làm thế nào cũng là ngươi sai!

Quỳnh tinh, Thiên Vương phủ, Tam Quyển Đường, phía sau bàn dài có một lão đầu tóc bạc đang nằm trên ghế, hắn đang xem ngọc điệp trên tay.

Một thân nhìn như tuổi già, khung xương lại khá lớn, gương mặt đầy nếp nhăn nhưng có thể nhìn ra khi còn trẻ hắn rất tuấn tú, khí thế nội liễm giống như lão đầu bình thường, chỉ có ánh mắt ngẫu nhiên bắn ra hào quang khiếp người, có thể nhìn ra bất phàm trong đó. Trên mi tâm của hắn có một đường vân màu vàng, cũng không phải là hình xăm, cũng không phải bớt, đó chính là linh đài pháp tướng hư ảnh hóa thực.

Người này không phải người khác, chính là một trong tứ đại Thiên Vương, Khấu Lăng Hư.

Bên cạnh hắn chính là lão bộc, vẻ mặt khắc khổ, tĩnh như chỉ thủy, mi tâm linh đài cũng có một đóa pháp tướng từ hư hóa thực, là một vân ấn thủy văn.

Đối diện bàn dài là Khấu Tranh, Khấu Cần, Khấu Miễn ba huynh đệ, bọn họ đứng đó nghe ý phụ thân Khấu Lăng Hư.

Sau một lúc lâu, sau khi xem hết sự vật con trai trưởng xử lý, Khấu Lăng Hư tiện tay thả ngọc điệp cuối cùng lên bàn, nhìn ba đứa con trai của mình, lại nghiêng đầu nhìn sang lão bộc, hỏi:

- Lão Đường, lần trước Văn Lam khảo hạch cầm thứ nhất, dường như ngươi nói thủ hạ của Văn Lam không tệ?

- Vâng!

Lão Đường khom người, nói:

- Tên là Ngưu Hữu Đức.

Khấu Thiên Vương nghiêng người, hỏi:

- Ta bảo ngươi và lão tam hỏi một chút, ngươi nói không có?

Lão Đường trả lời:

- Đã nói với tam gia, ngài nên hỏi lão tam.

Khấu Thiên Vương ngẩng đầu nhìn nóc nhà, nhàn nhạt hỏi:

- Tam nhi, lão Đường tiến cử người cho Văn Lam, ngươi cảm thấy thế nào?