Phi Thiên

Chương 215: Có chuyện nhắc nhở



- Xem ra là nên tính trước để cho ai tiếp nhận vị trí Hùng Khiếu…

Dương Khánh nhàn nhạt lẩm bẩm một câu.

Thanh Mai và Thanh Cúc nhìn nhau, phủ chủ đã động lòng, sợ là vị trí sơn chủ của Hùng Khiếu sắp chấm dứt, phải chờ xem phản ứng của Hùng Khiếu sắp tới.

Rồi lại chợt thấy Dương Khánh cau mày nói:

- Vi Vi làm chuyện lần này thật sự là có vẻ không hợp với lẽ thường, các nàng thấy trong đó có gì kỳ quái hay không?

Thanh Cúc hỏi:

- Không phải là tiểu thư muốn báo đáp ân cứu mạng của Miêu Nghị sao?

- Phương thức báo đáp ân cứu mạng rất nhiều, không giống như là phong cách làm việc của Vi Vi.

Dương Khánh thình lình quay đầu lại nói:

- Cho người theo dõi chặt chẽ bên Vi Vi, phòng ngừa xuất hiện cái gì ngoài ý muốn!

- Ngoài ý muốn?

Hai nàng ngạc nhiên:

- Cái gì ngoài ý muốn?

Dương Khánh trầm giọng nói:

- Ta lo lắng tiểu tử Miêu Nghị kia có dùng thủ đoạn gì khống chế Vi Vi hay không, nếu quả thật là như vậy, ta không tha cho hắn!

Hai nàng trở nên cả kinh, gật đầu một cái, lập tức đi an bài...

-----------

Bên này lo lắng cũng không phải là không có đạo lý.

Quả nhiên sau khi tin tức Đông Lai động chủ Miêu Nghị bị miễn chức, Diêm Tu tiếp nhận động chủ Đông Lai động vừa truyền ra, Hùng Khiếu đùng đùng nổi giận.

Y không phải người ngu, Tần Vi Vi làm như vậy rõ ràng là tiếp tục để cho Miêu Nghị nắm trong tay Đông Lai động.

- Tiện nhân Tần Vi Vi kia ỷ vào Dương Khánh làm chỗ dựa, hết sức coi thường Hùng Khiếu ta, đây là đang cố ý gây sự với ta đó sao?

Hùng Khiếu thấp giọng rống giận, giống như sư tử bị chọc giận đi tới đi lui bên trong đại sảnh. Y mơ hồ có chút nghi ngờ không biết đây có phải là ý của Dương Khánh hay không.

Hai tên thị nữ ngây thơ non nớt vừa tới đứng hầu hai bên nơm nớp lo sợ, cũng không dám thở mạnh.

Đang lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng xé gió, một con linh thứu đáp xuống dãy chuồng chim dưới mái hiên bên ngoài đại sảnh.

Không biết có tin tức gì, Hùng Khiếu quay đầu nhìn lại, chờ người bên cạnh đi lấy mang tới.

Kết quả hai tên thị nữ thiếp thân mới tới đứng tại chỗ không nhúc nhích, Hùng Khiếu phục hồi tinh thần lại, mới nhớ tới hai người là mới tới, còn chưa hiểu những chuyện này, nhớ lại Xuân Tuyết và Đông Tuyết chết đi không khỏi đau lòng một trận.

- Hạ Hà, Thu Vũ, đi lấy ngọc điệp trong ống đồng dưới chân linh thứu tới cho ta.

Hùng Khiếu buông tiếng thở dài.

Hai tiểu cô nương chừng hơn mười tuổi lập tức ứng tiếng ra ngoài, thế nhưng thấy linh thứu dữ tợn đang đứng trên sào thật sự là sợ hãi, không biết nên hạ thủ như thế nào.

Hai người cũng không dám do dự quá lâu, đưa đôi tay trắng nõn ra run rẩy về phía linh thứu.

Kết quả linh thứu vừa quay đầu lại rúc lên một tiếng, lập tức đã dọa hai người sợ đến rụt tay trở về.

Loại ác điểu này trời sinh thích ăn hiếp kẻ nhỏ yếu, cũng có vẻ bị động tác hai người tiến lùi như vậy giống như trêu đùa chọc giận, thình lình nhắm vào tay Hạ Hà mổ mạnh một cái, mỏ sắc bén của nó lập tức chọc thủng da tay rịn máu tươi ngay tức khắc.

Hạ Hà kêu đau một trận, cầm cổ tay lùi lại mấy bước liền, mu bàn tay trắng nõn như ngọc đã chảy máu đầm đìa, mất đi một miếng thịt.

Thu Vũ cũng bị dọa sợ đến tránh xa ra.

Hùng Khiếu lắc mình ra thấy cảnh tượng này thật sự không biết nói gì, ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, càng làm cho y thêm hoài niệm Xuân Tuyết cùng Đông Tuyết.

Y lật tay lấy ra một bình linh dược nhỏ, cầm lấy tay của Hạ Hà rắc một ít bột màu trắng xuống miệng vết thương máu tươi đầm đìa, phất tay để cho Thu Vũ đỡ Hạ Hà đi nghỉ ngơi.

Chính tay y lấy một miếng ngọc điệp từ dưới chân linh thứu ra, vừa đi vào bên trong vừa xem xét.

Không xem còn đỡ, sau khi xem xong trầm tư một hồi, cơ mặt giật giật, phất tay đánh một chưởng xuống.

Bốp, một cái bàn vỡ nát, Hùng Khiếu cắn răng rít lên:

- Cha con Dương Khánh hiếp ta quá đáng!

Tin tức trong ngọc điệp chính là tin Dương Khánh đã dời trung tâm hai phủ trở về Nam Tuyên phủ.

- Dương Khánh! Là ngươi bất nhân trước, vậy đừng trách ta bất nghĩa sau, Hùng Khiếu ta cũng không phải người ngồi chờ chết. Xuân Tuyết, chọn người thích hợp, bảo y cùng Công Tôn Vũ...

Lời còn chưa dứt, chính y ngược lại ngây ngẩn cả người, quay đầu lại xem thử đại sảnh trống rỗng, nào còn có bóng dáng Xuân Tuyết. Xuân Tuyết và Đông Tuyết đã chết dưới tay của Miêu Nghị, chẳng qua là y quen miệng nên gọi mà thôi...

-----------

Tiền Lưu Phương, động chủ Cổ Lão động Thiếu Thái sơn, một trong động chủ dưới quyền Hùng Khiếu, là chỗ quen biết đã lâu với động chủ Công Tôn Vũ Trường Thanh động Trấn Hải sơn, hai bên ngẫu nhiên gặp nhau.

Lần này Tiền Lưu Phương có chuyện đi qua Trường Thanh động, đi ngang qua địa bàn người quen cũ, tới thăm viếng là chuyện thường tình.

Hai bên là người quen, lại thêm địa vị tương đương, cùng là động chủ, dĩ nhiên là Công Tôn Vũ gác lại chuyện tu luyện đích thân chiêu đãi, dọn ra một mâm rượu thịt thịnh soạn.

Hai người tán gẫu nâng chén, đang lúc vui say cao hứng, Tiền Lưu Phương đột nhiên âm thầm truyền âm cho Công Tôn Vũ, ý bảo y cho lui thị nữ đang phục vụ.

Công Tôn Vũ có vẻ không thích, thị nữ thiếp thân là tâm phúc trong tâm phúc của mình, có chuyện gì cũng sẽ không xảy ra bán đứng mình, không cần phải tị hiềm.

Bất quá khách nhân đã muốn như vậy, y cũng không tiện làm mất hứng khách, đồng thời cũng muốn xem thử Tiền Lưu Phương lén lén lút lút muốn làm gì, tức thì cho hai tên thị nữ lui xuống, sau đó mới hỏi:

- Tiền huynh có chuyện gì ư?

Tiền Lưu Phương cười ha hả, nâng chén chạm với đối phương một cái, cả hai cùng uống cạn. Lúc y rót rượu cho Công Tôn Vũ chợt mỉm cười nói:

- Nghĩa nữ phủ chủ Tần Vi Vi, dung mạo sắc đẹp cũng là thượng hạng, đáng tiếc hai phủ không ai có thể kết giao, bằng không nhất định là bạn lữ song tu rất tốt.

Đang khi nói chuyện thấy Công Tôn Vũ chân mày cau lại, lúc này thình lình đổi giọng:

- Nghe đã lâu Công Tôn huynh theo đuổi Tần Vi Vi nhiều năm, Tiền mỗ vẫn không tiện mở miệng hỏi, lần này ngược lại muốn mượn tửu hứng hỏi Công Tôn huynh một chút, không biết chuyện này là thật hay không, nếu là thật, tiến triển như thế nào, có lẽ Công Tôn huynh sẽ không giấu ta!

Trong giọng nói mang theo ý vị nhạo báng bằng hữu, Công Tôn Vũ giãn mày ra, có vẻ ngượng ngùng, vội ho một tiếng:

- Chỉ là lời đồn đãi bên ngoài, sơn chủ giữ mình thanh khiết, bọn vũ phu há có thể xúc phạm.

- Thì ra là lời đồn đãi!

Tiền Lưu Phương như có điều suy nghĩ vuốt cằm nói:

- Vốn có một chuyện, nể tình hai ta muốn nhắc nhở Công Tôn huynh một câu, Tần Vi Vi... Bất quá nếu là lời đồn đãi, vậy coi như ta nhiều chuyện rồi, không nói cũng được.

Công Tôn Vũ ngẩn ra, rượu bưng đến miệng uống không trôi nữa, để chén rượu xuống, hỏi thăm:

- Muốn nhắc nhở ta chuyện gì?

Tiền Lưu Phương chỉ lo uống rượu, lắc đầu không nói.

Công Tôn Vũ lại hỏi:

- Có liên quan với Tần sơn chủ bản sơn ư?

Tiền Lưu Phương chẳng qua chỉ gật đầu một cái, còn chưa muốn nói chuyện.