- Việc nhỏ bình thường này không nhọc đại thống lĩnh ra tay.
Mao Dữ Quân phó thống lĩnh trong quân tiến lên trước, lớn tiếng nói:
- Chiến đại thống lĩnh, cùng là nữ nhân đại thống lĩnh phải qua ải của ta đã rồi mới tính tới việc khiêu chiến đại thống lĩnh chúng ta. Nếu không vượt qua được ta thì nên sớm trở về đi.
Mao Dữ Quân tu vi Thải Liên nhị phẩm có thực lực chiến với Chiến Như Ý một trận.
Khang Đạo Bình thuộc hạ thân tín của Chiến Như Ý tiến lên một bước:
- Đại thống lĩnh, nàng ta và người không xứng tầm, giao nữ nhân này cho ta đối thủ.
Chiến Như Ý trầm giọng quát:
- Lui xuống.
Khang Đạo Bình ngây người, thấy sắc mặt Chiến Như Ý khó coi thì cúi đầu lùi xuống, cảm giác có lòng tốt nhưng làm sai việc.
Với Chiến Như Ý thì đúng là Khang Đạo Bình làm hỏng chuyện. Mục đích của Chiến Như Ý là gì? Nàng không cho phép có ai làm chệch sang hướng khác.
Chiến Như Ý nhìn Miêu Nghị, giễu cợt nói:
- Nếu Ngưu đại thống lĩnh không dám ra mặt thì được thôi, bắt đầu từ nàng ta trước. Hắc Hổ Kỳ các ngươi có thể xa luân chiến lần lượt lên, ta hạ gục từng người, chống mắt xem Hắc Hổ Kỳ có ai ngăn được ta.
Chiến Như Ý có thực lực và tự tin, cả đám cùng lên thì nàng không đối phó được nhưng từng người một dù tu sĩ Thải Liên toàn bộ Hắc Hổ Kỳ lần lượt lên thì nàng không sợ, nàng kiêu ngạo vì có vốn liếng kiêu ngạo.
Diêm Tu đột nhiên bước ra từ sau lưng Miêu Nghị, âm trầm nói:
- Mao phó thống lĩnh lui xuống đi, để ta lên.
Ai ngờ giết ba vào ba ra trong trăm vạn đại quân giơ tay ngăn lại:
- Lui xuống hết đi, ân oán cá nhân giữa ta và Chiến mỹ nhân không đến lượt các ngươi đứng ra, để ta tự giải quyết.
Diêm Tu quay đầu nhìn Miêu Nghị, mắt lộ lo âu. Miêu Nghị nghiêng đầu ra hiệu Diêm Tu lui xuống, hắn tin tưởng nếu Diêm Tu ra tay thì Chiến Như Ý tiêu đời, nhưng hắn không muốn Diêm Tu công khai ra chiêu trước mắt bao người. Huống chi việc đã đến mức này nếu Miêu Nghị lui về thì hắn đường đường là đại thống lĩnh của Hắc Hổ Kỳ, nếu làm toàn bộ Hắc Hổ Kỳ từ nay không thể ngẩng cao đầu thì hắn làm sao thống lĩnh Hắc Hổ Kỳ? Đây là sự nham hiểm của Chiến Như Ý, bắt Miêu Nghị không đồng ý không được.
Diêm Tu lặng im từ từ lui xuống, ngoái đầu nhìn Chiến mỹ nhân cũng cau mày lùi lại.
Chiến Như Ý tiếp tục trêu chọc:
- Ngưu huynh đồng ý ứng chiến rồi sao?
Miêu Nghị nói:
- Chiến mỹ nhân từ xa chạy đến làm sao có thể làm nàng thất vọng được, Ngưu mỗ theo hầu vậy.
Miêu Nghị phớt lờ Chiến Như Ý, hắn xoay người truyền âm với mấy thuộc hạ:
- Tất cả nghe kỹ, âm thầm thông báo với bên dưới chuẩn bị sẵn sàng, nếu cục diện tệ hại với ta thì nghe theo hiệu lệnh làm thịt tiện nhân này cho ta!
Mấy người hết hồn.
Dương Khánh nói:
- Bá phó tổng cố ý dặn dò rồi, nếu giết thì khó ăn nói.
Miêu Nghị nói:
- Thế thì bắt sống cho ta, bắt sống được lão tử sẽ ngủ ả, ta chờ xem khi đó là ta mất mặt hay ả không còn mặt mũi!
Cái này hơi ác, mấy người câm nín. Chiến Như Ý chơi chiêu độc đụng phải đại thống lĩnh chơi ác, chờ xem ai xui xẻo.
Bên mình âm thầm bài bố, bên kia Chiến Như Ý ra tiếng trêu chọc nói:
- Ngưu huynh đang để lại trăn trối sao? Yên tâm, cùng là đồng liêu, chỉ luận bàn phân thắng thua, sẽ không lấy mạng nhỏ của ngươi!
Miêu Nghị lười để ý Chiến Như Ý, hắn tiếp tục dặn dò, xong xuôi hắn phất ống tay áo bay lên cao xuyên qua khung trời.
Chỉ để lại câu nói quanh quẩn:
- Muốn chiến thì chiến, đừng phá hỏng chỗ riêng của người ta!
Từ Đường Nhiên ở bên dưới phất tay quát:
- Đi!
Từ Đường Nhiên dẫn đầu bay lên, đám người trong quân Diêm Tu lập tức bay theo.
Chiến Như Ý ngước lên vọt thẳng lên trời đuổi theo, đám người dưới trướng theo cùng.
Đám người Phi Hồng biểu tình lo âu ở trong trận phòng hộ nhanh chóng chạy ra, bay lên trời đuổi theo. Đám người Bạch Lan chưởng môn Lục Chỉ Môn cũng đi theo, không phải xem náo nhiệt mà chỉ muốn thấy kết quả ra sao.
Miêu Nghị lơ lửng trong trời sao, tay để sau lưng ra hiệu thuộc hạ lui ra.
Từ Đường Nhiên phất tay đẩy đám người trong quân lùi xa.
Chiến Như Ý bay tới đối diện Miêu Nghị, mặt mày hớn hở đẩy tay ra sau ý bảo thuộc hạ thụt lùi.
Hai oan gia mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt Miêu Nghị trở nên âm trầm lạnh lùng, mắt Chiến Như Ý có tia mong đợi mà sốt ruột, nàng khát vọng cuộc chiến rửa nhục này lâu rồi.
Miêu Nghị đột nhiên lật tay lại, một bộ chiến giáp Hồng Tinh độ thuần cao dán lên người, tay chộp không khí vung lên, tiếng rồng ngâm vang vọng, Nghịch Lân thương nắm xéo trong tay.
Hắc Thán bay vọt ra gầm rống, quẫy đuôi bay vòng quanh Miêu Nghị:
- Grào!
Miêu Nghị bấm đốt tay bắt ấn, vòng đeo trên cổ Hắc Thán vỡ ra nháy mắt phủ lên toàn thân, chiến giáp dữ tợn che đậy thân thể, thân hình chùng xuống chợt thẳng lên hất Miêu Nghị ngồi lên lưng mình.
Chiến Như Ý nhìn bộ chiến giáp như mọc đầy gai trên người Miêu Nghị, cảnh tượng năm xưa bị một chiêu chế ngự lại hiện ra trước mắt, nàng nghiến răng ken két.
Chiến Như Ý đã đánh nhau với Miêu Nghị, biết hắn lợi hại nên không dám lơ là, cũng vung tay áo lên khoác chiến giáp Hồng Tinh độ thuần cao.
Chiến Như Ý cầm thương, tràn đầy tự tin nói:
- Ngươi muốn so thế nào tùy thích.
Miêu Nghị nói:
- Chẳng qua là kẻ thua cuộc trong tay Ngưu mỗ mà dám huênh hoang, nàng thích so thế nào đều được, Ngưu mỗ theo tới cùng.
Câu này không khác gì vạch vết sẹo của Chiến Như Ý, nàng lộ vẻ tức giận quát:
- Ta nhường ngươi ba chiêu!
Chiến Như Ý không gọi tọa kỵ ra dùng, thật ra tu vi đến cảnh giới Thải Liên thì tọa kỵ linh thú bình thường bay còn không nhanh bằng nàng.
Miêu Nghị không khách sáo, hắn bỗng phất tay, bảo kiếm Hồng Tinh độ thuần cao dài hơn trượng bắn ra kèm theo tiếng rít rát tai, tia chớp đì đùng quanh thân kiếm chém nhanh vào Chiến Như Ý.
Chiến Như Ý nheo mắt, nàng rất quen thuộc Phích Lịch kiếm vì nó vốn là báu vật của nàng nhưng bị Miêu Nghị cướp mất.
Chiến Như Ý hừ lạnh một tiếng:
- Đến hay lắm!
Chiến Như Ý lật tay lại đẩy ra, một tay đẩy ra thứ giống gương đồng, ngoài rìa điêu khắc hoa văn tinh mỹ như tấm thuẫn che trước mặt.
Vèo một tiếng, đám người xem và Miêu Nghị sửng sốt.
Phích Lịch kiếm chém túng gương đồng, không có tiếng nổ như mọi người tưởng tượng. Bảo kiếm chỉ chém ra một vệt sóng gợn trên mặt gương như đá rơi xuống nước chui vào tấm gương, sóng gợn trên mặt gương nhanh chóng phẳng lặng.