Phi Thiên

Chương 2289: Doanh Thiên Vương, đi với trẫm một chút (Thượng)



Bên này mới vừa đi ra khỏi cửa lớn phủ tổng trấn, Miêu Nghị liền vội vã chạy tới. Những người khác không được đến gần. Chỉ có một mình Miêu Nghị được người dẫn qua bái kiến.

Mới vừa đi tới bậc thang dưới đại điện, đám người Thanh Chủ dừng chân. Hắn nhìn sắc mặt Ngưu Hữu Đức trắng bệch, trên người mặc giáp vẫn mang theo mùi máu tươi đi tới. Bộ dạng như vậy không thể gạt được ánh mắt của mọi người. Vừa nhìn đã biết hắn bị thương không nhẹ. Có người lại nhìn về phía Hạ Hầu Thác. Thần sắc người này vẫn bình tĩnh, ngược lại hai mắt híp lại, quan sát Miêu Nghị. Trong ánh mắt che giấu thâm ý.

Hóa ra tiểu tử này chính là Ngưu Hữu Đức!

Khấu Thiên Vương giơ tay lên chậm rãi vuốt râu nhìn. Hắn gật đầu thầm nghĩ, thật ra cũng tuấn tú lịch sự!

Doanh Thiên Vương cũng giơ tay lên vuốt râu. Thanh Chủ từ chối thỉnh cầu chọn Miêu Nghị làm cháu rể. Gần đây hắn luôn một mực cân nhắc nên sử dụng biện pháp gì thu Miêu Nghị vào dưới trướng. Lúc này nhìn thấy bộ dạng Miêu Nghị như vậy, hắn cũng âm thầm gật đầu. Hắn cảm thấy tiểu tử này bộ dạng không tệ. Cháu gái mình cũng sẽ không quá bài xích mới đúng. Trong lòng hắn đã có dự định.

Thiên Mão Tinh Quân thoáng đánh giá Miêu Nghị. Hắn đã từng gặp qua Miêu Nghị, có biết Miêu Nghị. Chỉ có điều hắn lúc đó còn dịch dung. Miêu Nghị cũng không biết sự bộ dạng thật sự của hắn. Phong ba lần này, thật ra hắn còn rất cảm kích Miêu Nghị. Ở thời khắc mấu chốt, Miêu Nghị có thể nói giúp hắn đại ân. Kết quả của tám vị Tinh Quân khiến lòng hắn đến nay vẫn đang còn sợ hãi.

Tư Mã Vấn Thiên đã từng âm thầm giao đấu với Miêu Nghị. Cũng có thể nói, hắn đã chịu thiệt ở trên tay của Miêu Nghị, thiếu chút nữa ầm ĩ tới mức không xuống đài được. Hắn vẫn muốn xem thử, rốt cuộc bộ dạng Miêu Nghị ra sao. Ngày hôm nay xem như đã nhìn thấy. Lúc này, hắn đang híp mắt lại quan sát.

Cao Quan tất nhiên quen thuộc với Miêu Nghị. Hai người đã gặp nhau mấy lần. Hiện tại nhìn thấy bộ dạng của Miêu Nghị rõ ràng bị trọng thương, đồng tử đột nhiên co lại một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.

Thanh Chủ đứng chắp tay, vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị. Tuy rằng Miêu Nghị bị thương, sắc mặt có chút khó coi, nhưng anh khí bừng bừng phát ra từ trong xương cốt hắn lại khó có thể che giấu. Trong mắt hắn thỉnh thoảng lóe lên nhuệ khí, chứng minh hắn không phải là loại ham mê tửu sắc, cũng không phải chỉ có bộ dạng bề ngoài đẹp mắt. Hắn lộ ra khí thế hiên ngang, đi nhanh đến. Mặc dù hắn có lộ ra sự khẩn trương, nhưng vẫn rất trầm ổn. Hình tượng này phù hợp với sự tưởng tượng về hắn trong lòng Thanh Chủ. Điều này khiến Thanh Chủ có chút thoả mãn.

Khẩn trương có đôi khi cũng tăng thêm phần thiện cảm. Nếu như một Ngưu Hữu Đức nho nhỏ nhìn thấy hắn, người đứng đầu thiên hạ lại hoàn toàn không có chút khẩn trương nào, điều này ngược lại mới là chuyện lạ.

Hiện tại cảnh tượng gặp mặt phù hợp với tình hình Thanh Chủ mong muốn, hợp tình hợp lý. Đương nhiên, cũng có chỗ bất ngờ. Thanh Chủ không nghĩ tới Miêu Nghị vừa mới tới không bao lâu, đã bị Hạ Hầu Thừa Vũ thu thập.

Nói chung, trên mặt Thanh Chủ nở nụ cười mỉm, chờ đợi.

Đối với một tổng trấn nho nhỏ hắn vẫn không cần thiết phải lấy thế đè người. Có đôi khi không cái giá mới là giá trị lớn nhất.

Ánh mắt Miêu Nghị quét qua đám người trong đó. Ngoại trừ Cao Quan ra, hắn cũng không nhận ra một người nào.

Thiên Nguyên ban đầu hắn biết. Thế nhưng Thiên Nguyên đã ném đi hầu vị. Khoảng thời gian trước, một trong những khu vườn ở Ngự Viên bị thu dọn, có một vườn của Thiên Nguyên Hầu. Lúc đó Miêu Nghị mới biết được Thiên Nguyên Hầu cũng đã xảy ra chuyện. Khi hắn liên lạc với Bích Nguyệt phu nhân mới hiểu được Thiên Nguyên bị Nhân Sửu Tinh Quân liên lụy, thiếu chút nữa tiến vào đại lao của Giám Sát Hữu Bộ. Chỉ có điều, vào thời khắc mấu chốt Doanh Thiên Vương ra tay vớt một cái. Thiên Nguyên chỉ mất đi quan chức, thật ra không có bị tội gì. Hiện nay hắn ở Thiên Vương Phủ nghe sai khiến. Thiên Nguyên vốn xuất thân từ Thiên Vương Phủ. Như vậy chẳng khác nào vòng một vòng lại trở lại.

Đương nhiên, hắn hiện tại cũng không tiện đánh giá từng người một. Có lẽ trong đám người còn có người hắn quen biết. Chỉ là nhất thời không chú ý tới. Đúng này đứng ở giữa đám người, một người nam nhân mặc y phục màu xanh đột nhiên bắt mắt. Hắn hình thể cao lớn, tay chân cùng dáng người có tỉ lệ tương đối dài hơn so với người bình thường. Tóc được búi đơn giản, có lẫn từng sợi tóc bạc mỏng manh. Ba chòm râu dài. Lông mày rậm mắt to. Đuôi mắt dài dài nhỏ. Ánh mắt thâm thúy. Ở mi tâm có một hoa văn là tia sét màu xanh. Người này đang nhìn mình, mỉm cười

Trong đám người, người này ăn mặc rất đơn giản. Dúng lúc này hắn lại càng có vẻ là hạc giữa bầy gà. Nhất là khí thế không giận tự uy này, rõ ràng là đứng đầu đám đông.

Tim Miêu Nghị chợt đập mạnh. Hắn đã đoán ra được người này là ai. Hắn không dám nhìn nhiều. Sau khi đi tới ngoài ba trượng, hắn dừng lại, ôm quyền hành lễ:

- Mạt tướng tổng trấn Ngự Viên Ngưu Hữu Đức tham kiến bệ hạ

Vẻ mặt Thanh Chủ lộ ra ý cười.

- Ngươi chính là Ngưu Hữu Đức sao?

Ý nghĩ Miêu Nghị của xoay chuyển. Hắn không biết đối phương nói lời này là có ý gì? Có bài học bị giáo huấn lúc trước, hắn tập trung tinh thần cẩn thận ứng phó.

- Chính là mạt tướng.

Thanh Chủ khẽ vuốt cằm.

- Ngươi thoạt nhìn hình như bị trọng thương?

Không ít người mừng rỡ, cảm thấy có trò hay để nhìn.

Miêu Nghị vẫn ôm hai tay không thả, cúi đầu nhìn xuống đất.

- Có xảy ra chút bất ngờ. Chỉ là vết thương nhỏ không đáng nhắc đến.

Thấy hắn không nói, Thanh Chủ cũng không có hỏi lại. Cho dù Miêu Nghị nói, hắn cũng sẽ không làm gì Hạ Hầu Thừa Vũ, ngược lại sẽ đứng ở bên phía Hạ Hầu Thừa Vũ, bảo Miêu Nghị sau đó chú ý một chút. Bởi vì hắn sẽ không ở trước mặt mọi người, có lời lẽ cử chỉ chỉ trích mẫu nghi thiên hạ Thiên Hậu. Cho dù sau đó hắn có thể ở sau lưng phẫn nộ chê bai Thiên Hậu, thậm chí là trực tiếp phế bỏ Thiên Hậu, cũng sẽ không ở trước mặt mọi người tổn hại uy nghi của Thiên Hậu. Trước khi xác định phải phế bỏ Thiên Hậu, nếu như Thiên Hậu không làm được chuyện mẫu nghi thiên hạ lấy đức thu phục người, để Thiên Hậu ngang ngược kiêu ngạo một chút cũng là cần thiết.

Hắn thống ngự thiên hạ, có chút đạo lý vẫn rất rõ ràng. Cái gì gọi là đứng đầu hậu cung? Chính là người ở hậu cung nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói được tính.