Phi Thiên

Chương 3008: Bay đi như khói (2)



Hai người trầm lặng một lát, Hạ Hầu Lệnh mới lên tiếng nói:

- Từ khi phụ thân ngươi bắt đầu đi theo gia gia ta, cho đến ngươi đi theo lão gia tử, Vệ Khu và Hạ Hầu gia là một thể, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, ánh mắt nhìn người của lão gia tử không thể nghi ngờ được, cho nên đối với lòng trung thành của Vệ quản gia chưa từng hoài nghi. Ngươi yên tâm, ta không có ý gì khác, ta giết Phó Đồng chỉ là muốn để ngươi hiểu rõ, địa vị của ngươi ở Hạ Hầu gia không ai có thể thay thế được, ngươi vẫn là quản gia của Hạ Hầu gia.

Vệ Khu khom người, nói:

- Tạ lão gia tín nhiệm.

Hạ Hầu Lệnh đứng lên, nói:

- Tinh thần của lão gia tử không bằng lúc trước, mỗi một lần nói chuyện lâu đều có hại cho thân thể của lão gia tử, như vậy là trái với đạo hiểu làm con, cho nên ta muốn ngươi giúp ta, hôm nay ta muốn biết chuyện có thể nói cho ta biết không?

Vệ Khu không tiếp lời, đi đến bên cạnh thi thể của Phó Đồng kiểm tra tỉ mỉ, thậm chí còn lấy mực đóng dấu ra, đem mười ngón tay của Phó Đồng ấn lên tờ giấy trắng, tiếp đó lại lấy ra một tời giấy trắng khác, bên trên cũng có dấu tay, dấu tay trên hai tờ giấy này đặt cùng nhau để so sánh tỉ mỉ.

Hạ Hầu Lệnh cau mày nói:

- Thế nào? Ta không đáng để ngươi tín nhiệm sao?

Sau khi xác nhận người chết quả thực là Phó Đồng, Vệ Khu mới đứng lên, chắp tay nói:

- Lão gia thứ tội, đây là ý tứ của lão thái gia.

Hôm nay đã đổi xưng hô rồi.

Hạ Hầu Lệnh sửng sốt:

- Ý tứ gì?

Vệ Khu nói:

- Trước khi lão thái gia vẫn tạ thế, Vệ Khu chỉ nghe theo sự phân phó của một mình lão thái gia. Sau khi lão thái gia qua đời, Vệ Khu chỉ nghe theo sự phân phó của lão gia. Lão thái gia giao phó rồi, chỉ cần ông ấy vẫn còn sống, thì không thể ngồi nhìn bí mật của Hạ Hầu gia rơi vào trong tay của người ngoài, không thể để cho bí mật của Hạ Hầu gia rơi vào trong tay người mà lão thái gia không thể hoàn toàn tín nhiệm, bởi vì điều này đối với Hạ Hầu gia mà nói, thực sự là quá nguy hiểm, lão thái gia phân phó nô tài, bảo nô tài đợi, đợi Phó Đồng chết!

“...” Hạ Hầu Lệnh có chút không nói lên lời trước khi hắn hạ thủ với Phó Đồng vẫn còn rất do dự, dù sao cũng là tâm phúc đi theo hắn nhiều năm, nhưng mà mấy lần hỏi đến Vệ Khu một vài tình hình lại không lấy được bất kỳ tin tức nào hữu dụng, Vệ Khu vẫn một mực lảng tránh, điều này khiến hắn rất tức giận, nhưng lại không dám xử lý Vệ Khu, hắn đã thầm nổi giận trong lòng, bút chướng này tương lai lại tính rồi, vì muốn lấy được lòng tin của Vệ Khu, hắn mới hạ quyết tâm tàn nhẫn giết chết Phó Đồng.

Ai ngờ, náo loạn nửa ngày lại là ý của lão gia tử, bây giờ hắn có chút hiểu rồi, lão gia tử không những đang lót đường cho hắn, cũng đang lót đường cho Vệ Khu, mặt khác để Vệ Khu không có nỗi lo về sau cũng vẫn là đang lót đường cho hắn, đây là đang bức hắn hạ quyết tâm lấy được lòng tin của Vệ Khu, tặng cho hắn một trung thần.

Oán khí nén trong lòng Hạ Hầu Lệnh lập tức tiêu tan, nói:

- Như vậy là nói, bây giờ có thể nói rồi sao?

Vệ Khu khom người nói:

- Lão gia có nghi vấn gì cứ việc hỏi, Vệ Khu biết sẽ trả lời.

Hạ Hầu Lệnh từng câu từng chữ nói:

- Bây giờ ta muốn biết rốt cuộc ta có bao nhiêu huynh đệ phân chia nắm giữ thế lực ngầm của Hạ Hầu gia!

Hai người ở trong thu phòng tràn ngập mùi máu tanh của thi thể một hỏi một đáp, ước chừng hết cả một ngày, Hạ Hầu Lệnh mới dừng lại không hỏi nữa.

Lúc này trong lòng Hạ Hầu Lệnh chấn động khó có thể hình dung được, hắn không ngờ được là thế lực của Hạ Hầu gia lại vượt xa tưởng tượng của hắn như vậy. Trong huynh đệ của mình lại có người nằm vùng ở dưới trướng của Ngưu Hữu Đức quên mình phục vụ, quả thực là...

- Hạ Hầu Thác thọ hạn đến rồi, thật sự không ngờ

được

U Minh chi địa, Miêu Nghị và Vân Tri Thu nghe tin cũng thổn thức không thôi, cũng không thể không cảm khái, một đời nhân kiệt cuối cùng lại khó thoát khỏi đại hạn.

Vân Tri Thu ngồi đối diện ở trong đình nhỏ cảm thán một tiếng:

- Nếu Hạ Hầu Thác chết, không biết có khiến cho thiên hạ này thêm biến cố gì không, Thiên Tẫn Cung bên đó suy cho cùng cũng là người của Hạ Hầu gia, có biết có cuốn vào trong đó khiến cho chúng ta cũng dính líu vào không.

Miêu Nghị trầm ngâm nói:

- Bảo Từ Đường Nhiên bên đó chú ý tới Nguyên Công hơn một chút.

Vân Tri Thu nói:

- Lúc nghe được tin tức đã hỏi qua rồi, Nguyên Công trừ lặng lẽ rất lâu ra, cũng không có gì dị thường.

Đợi đến bên này cũng biết chuyện, tin tức Hạ Hầu Thác thọ hạn đã đến gần như đã không phải là bí mật gì nữa rồi, tất cả mọi người đều đang đợi ngày đó đến. Nói chính xác hơn là quan tâm xem có biến cố gì xảy ra không, ầm ĩ đến mức không ít người cũng khẩn trương.

Mà Hạ Hầu Thác cuối cùng là ngay cả thời gian một năm cũng không thể chống đỡ được, lúc sắp nhắm mắt, Thanh Chủ ở hiện trường đích thân nắm tay ông ta nhìn ông ta nhắm mắt, các đại thần trừ Tứ Đại Thiên Vương ra, căn bản đều tụ tập ở Thiên Ông phủ.

- Thông Ông có còn muốn nói gì không?

Thanh Chủ ngôi ở bên cạnh giường nhìn Hạ Hầu Thác há miệng, nắm lấy tay ông ta hỏi một câu.

Hạ Hầu Thác cuối cùng là cái gì cũng không nói ra được, chậm rãi nhắm hai mắt lại, kẽ mắt xuất hiện lệ quang, hai giọt nước mắt thuận theo khóe mắt lăn xuống, thân thể đã già thể suy sức yếu hoàn toàn dựa vào pháp lực chống đỡ, lúc một đạo pháp lực cuối cùng tản đi, thân thể cũng giống như khói bay đi, thuận theo khí lưu yếu ớt trong phòng ra vào mà bay đi như khói.

Một đoàn người trong phòng, nhìn thấy từng làn khói bay ra ngoài cửa, bay đến khe hở bên bệ cửa sổ, bay đến nóc nhà, lại dường như lưu lại trên thân thể của mỗi người, nhẹ nhàng như vậy, một màn rất kỳ diệu.

Cuối cùng trên tay Thanh Chủ trống không, Hạ Hầu Thác trên giường chỉ còn lại một bộ y phục mềm nằm ở đó.

- Phụ thân!

Hạ Hầu Lệnh bị thương quỳ xuống đất, một đám con cháu trong phòng cũng quỳ xuống khóc rống lên, Hạ Hầu Thừa Vũ cũng ở trong đó.

Thanh Chủ đứng lên, thở dài một hơi, thần tình rất phức tạp, hướng về phía áo mũ của Hạ Hầu Thác chắp tay, khom người, nói:

- Thiên Ông lên đường an nghỉ!

Các đại thần có tư cách ở trong phòng cũng nghiêm nghị chắp tay khom lưng.

Rất nhanh, Hạ Hầu gia trong trong ngoài ngoài đều ngập trong tiếng khóc.