Suýt chút nữa thì Thanh Nguyên Tôn đã bị sặc chết, không ngờ Miêu Nghị lại đưa ra đáp án như vậy, trong chốc lát hắn á khẩu không nói nên lời, vẻ mặt biến ảo hết sức đặt sắc, vất vả lắm hắn mới nặn ra được một câu hỏi:
- Ngươi có ý kiến với bệ hạ sao?
Miêu Nghị:
- Điện hạ hiểu lầm rồi.
Đáp án chỉ dừng lại ở đây mà thôi, sau đó mặc kệ Thanh Nguyên Tôn có hỏi như thế nào đi nữa, hắn chết sống gì cũng không nói ý nghĩa thật của cụm từ “không đi chung một đường” là như thế nào, mặc kệ Thanh Nguyên Tôn phỏng đoán là ý tốt hay ý xấu, hắn cũng không tin chỉ vì một câu không đáng tin cậy thế này mà một người có địa vị cao như Thanh Chủ lại đi hỏi tội hắn.
Nhận thấy hắn không muốn nói vân đề này nữa, Thanh Nguyên Tôn cười khẽ nói:
- Xem ra Ngưu Đô Thống cũng không làm đến được tình trạng “biết gì nói đó” rồi, nhưng đây cũng là chuyện rất thường tình, sau này ta và ngươi vẫn còn cơ hội tiếp xúc với nhau, khi đó ngươi sẽ biết bản cung là người như thế nào. Vào một ngày khác, nếu đúng dịp, bản cung sẽ đến dạo chơi U Minh Chi Địa, Ngưu Đô Thống có chào đón bản cung không?
Miêu Nghị chắp tay nói:
- Điện hạ nói đùa, trong thiên hạ này điều là đất của vua, tất cả người dân trong thiên hạ này điều là thần tử, cho dù điện hạ muốn đi đâu cũng không ai không dám chào đón điện hạ cả.
Sau vài lời khách sáo giữa hai người, lần đầu tiên trao đổi gặp mặt đã chấm dứt như thế, cả hai điều biết đay là lần đầu tiên tiếp xúc với nhau, khống có quá nhiều chuyện để bàn luận, nếu chỉ tiếp đãi qua loa thì không còn ý nghĩa gì cả, lại khiến cho đối phương cảm thấy quá giả tạo, cần phỉa dừng lại đúng lúc, trên thực tế những lời nói của Thanh Nguyên Tôn hôm nay đã hơi quá mức rồi.
Kỳ thật có một vài chuyện Miêu Nghị có thể từ chối không cần trả lời, bởi vì hắn là một thiên tử không có thực quyền mà thôi, chẳng làm được gì Miêu Nghị cả, dù sao thì Miêu Nghị cũng chẳng phải đám cung nữ mặc cho hắn đánh chửi tùy tiện được, mà đối phương chính là thần tử một phương được Thiên Đình sắc phong, cũng là thuộc hạ cháp chưởng binh quyền dưới tay mẫu thân, hắn không thể đắc tội quá nhiều, nếu để cho mẫu thân và Miêu Nghị lục đục nội bộ với nhau, khiến cho mẫu thân mất đi sự khống chế mười vạn quân tinh nhuệ kia, chắc hẳn bà ấy sẽ cực kỳ phẫn nộ, tuy rằng mẫu thân không thể làm gì được số người trong Thiên Cung, nhưng chỉ là một đứa con như hắn thì dư sức dạy dỗ, hơn nữa, nếu Thanh Nguyên Tôn hắn dám làm điều ngỗ nghịch, sẽ ảnh hưởng cái nhìn của phụ thân đối với hắn, chỉ cần phụ thân đồng ý, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện thêm một nhi tử khác, trong hậu cung này không hề thiếu phi tần có khả năng hoài thai.
- Tôn nhi, ngươi nói chuyện với Ngưu Hữu Đức thế nào rồi?
Vừa thấy Thanh Nguyên Tôn trở về, đang mặc một thân đồ tang Hạ Hầu Thừa Vũ đứng dậy, đáy mắt tràn ngập chờ mong nghên đón hắn hỏi thăm.
Thanh Nguyên Tôn cười nhạt, trả lời:
- Tên Ngưu Hữu Đức này rất thú vị!
Lời nói hàm súc, khí độ ung dung trầm ổn, đó chính là hi vọng mẫu thân đặt lên người hắn, một khi hắn không đạt được điều này, mẫu thân sẽ trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc, vì thế trước mặt mẫu thân, hắn điều phải cố gắng biểu hiện đúng mực, trong từng cử chỉ ngôn hành.
Khi còn bé, hắn không hiểu, vì sao mẫu thân lại nghiêm khắc với hắn đến mức độ này,nhưng trong quá trình trưởng thành, hắn dần hiểu rõ, phụ thân không thích mẫu thân và gia tộc sau lưng mẫu thân chút nào, cũng biết rõ nữ nhận thật sự được phụ thân sủng ái nhất không phải mẫu thân, hắn nhận ra được chuyện mẫu thân lo lắng nhất là cái gì, nàng lo lắng hắn để lại ấn tượng không tốt trước mặt phụ thân, Thanh Nguyên Tôn càng hiểu rõ, hai mẫu tử hắn cùng vinh cùng nhục, tuy hai mà một.
Thấy nhi tử ứng đối thong dong, Hạ Hầu Thừa Vũ hơi hơi vui mừng gật đầu, dù sao thì không kể đến tình cảm mẫu tử giữa hai người, Thanh Nguyên Tôn là đứa con quan trọng nhất đối với nàng, tương lai nàng điều nhờ vào đứa con duy nhất này.
Ngày đưa tang cảu Hạ Hầu Thác, cảnh tượng chôn cất cực kỳ vinh quang là không thể tránh khỏi, mặc dù chỉ là một ngôi mộ chôn cất quần áo và di vật.
Sau khi trở lại, lễ tang đã hoàn tất, Vệ Xu chậm rãi đi theo sau lưng Hạ Hầu Lệnh ra lệnh cho thủ hạ cấm tất cả mọi người không được tự tiện xong vào cấm viên.
Đối với Hạ Hầu Lệnh, cảm giác đi vào cấm viên khác hoàn toàn so với lần trước, càng đến gần cổng chính cấm viên, tâm trạng hắn càng phấn khởi, mặc dù cấm viên không xa hoa, lại rất đơn giản, nhưng người ở Hạ Hầu gia điều biết rõ việc làm chủ cấm viên có ý nghĩa như thế nào.
Lúc Hạ Hầu Lệnh bước vào cấm viên một bước, chẳng thấy bất kỳ ai cản trở hắn nữa, da dầu hắn đột nhiên cảm thấy tê dại, phản phát cảm thấy như có dòng điện chạy dọc toàn thân, sự phấn khởi này dâng trào trong nội tâm mà ngoại nhân khó có thể lý giải được, bởi vì người ngoài không biết Hạ Hầu gia che giấu thực lực khổng lồ bao nhiêu.
Hắn liếc nhìn cây đại thụ Kinh Thiên đứng sừng sững trong vườn, sau đó quay người đi tới cây đại thụ, vươn tay vuốt ve thân cây thô ráp, có thể nói là vô cùng thô ráp, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác cây đại thụ này bất động như núi, không ai có thể rung chuyển được.
Hắn biết rõ, bắt đầu từ giờ phút này, hắn trở thành chủ nhân chính thức của cẩm viên.