Phi Thiên

Chương 3052: Ép lui (1)



Tóm lại hắn có nghe nói tính khí của Ngưu Hữu Đức không tốt lắm, thế nhưng Nghiêm Tố lại đang ở đây, nếu tên Ngưu Hữu Đức này gặp lại Nghiêm Tố, có liên lụy hắn vào không

Hàng loạt suy nghĩ lung tung lóe lên trong đầu hắn, Phương Ngạo Lâm âm thầm kêu khổ, vì sao lại gặp phải cái thằng này chứ? Hắn đành phải cười gượng nói:

- Đi ngang qua đây thôi, nghe nói có vị vừa được thăng nhiệm Đô Thống, nên thuận đường đến chúc mừng.

Trong lúc nhất thời hắn không tìm ra được lý do gì tốt, hắn hoài nghi Miêu Nghị đến đây mang theo chủ ý xấu xa nào đó, vì thế không nói mình có quen biết với Vương Trác.

Nếu là tình huống bình thường, hắn có thể đối mặt thản nhiên với Miêu Nghị, chẳng qua ở tại thời điểm này, ngay tại nơi này, không khỏi làm hắn nhớ đến Miêu Nghị là người thế nào.

Vừa nghe là biết gượng ép tìm cớ rồi, ông đây đâu phải kẻ ngu? Miêu Nghị liêc hắn, cũng không nói sâu thêm nữa, chỉ cười ha ha vài tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Đúng dịp, không thể tưởng tượng được Phương huynh và Ngưu mổ có cùng nguyên nhân đến đây gặp mặt Vương Đô Thống, đúng là có thể làm bạn với nhau.

Ai cũng gọi ngươi bàng cụ chứ làm bạn cái đếch gì! Phương Ngạo Lâm ước gì có thể trốn xa tên này một chút, miễn cho cái thằng kia lại gây chuyện, thế nhưng vẫn trả lời như thường:

- Thì ra là thế!

Sau đó dùng giọng điệu tò mò hỏi:

- Nếu đã như thế, vì sao Ngưu huynh lại chờ ở đây mà không thấy người tiếp khách?

Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn lên đỉnh núi:

- Bảo là muốn xác minh thân phận của Ngưu mỗ, đã xác minh một tiếng rồi, vẫn không có tin tức gì, chỉ có Ngưu mỗ mới có kiên nhẫn vậy thôi!

- Ngươi có kiên nhẫn? Chỉ sợ là tính làm loạn phải không? Trong lòng Phương Ngạo Lâm khinh bỉ, thế nhưng lông mày cau lại, nhìn lên đỉnh núi hừ lạnh, trầm giọng nói:

- Chúng ta mang lòng tốt đến đây chúc mừng, không thể tưởng tượng được Vương Trác lại dùng thái độ này để đãi khách, lý nào lại như vậy chứ!

Hắn vừa nói tay thì phấy tay áo, sau khi biểu đạt oán giận liền chắp tay chào Miêu Nghị:

- Ngưu huynh, Phương mỗ đi trước vậy!

Mẹ kiếp! Lông mày Miêu Nghị nhíu lại, phát hiện cái thằng này cũng quá âm hiểm rồi, chi dùng hai ba câu mà muốn mượn lời của hắn tìm lý do đường hoàng để rời đi. Thấy ông đây liền bỏ chạy? Chẳng lẽ trong lòng có quỷ?

Thanh Nguyệt cũng không nhịn được mà nhìn Phương Ngạo Lâm mấy lần.

Khám phá ra ý đồ của đối phương, sao Miêu Nghị lại có thể để hắn như ý được, vì thế nhanh chóng mở miệng ngăn cản:

- Lời ấy của Phương huynh sai rồi, có lẽ Vương Đô Thống có ý kiến với Ngưu mỗ thôi, nhưng Phương huynh và Vương Đô Thống không thù không oán, ắt hấn cách đối xử cũng sẽ khác nhau, làm sao mà chi bời vì Ngưu mỗ mà lại để Phương huynh hiểu lầm cách làm người của Vương Đô Thống được. Nếu Phương huynh không ngại, lệnh cho thủ hạ đến thông báo thử đi, xem thái độ của Vương Đô Thống rồi quyết định tiếp cũng không muộn.

Ánh mắt hẳn nhìn chàm chàm bốn naười đứng sau Phương Ngạo Lâm, ý bảo đi thông báo đi.

Thanh Nguyệt âm thầm buồn cười trong lòng, dù sao thì cũng đã đi theo Miêu Nghị nhiều năm rồi, cùng lý giải được chút ít cách làm người của Miêu Nghị, biết rõ Miêu Nghị quấn lấy cái tên này, cũng đáng đòi Phương Ngạo Lâm, ai bảo vừa mới gặp mặt đã khinh người, sao đó lại già mồm cãi láo, phỏng chừng sẽ đón lấy công kích của Miêu Nghị thôi.

Bốn người sau lưng Phương Ngạo Lâm sẽ không nghe theo chỉ thị của Miêu Nghị, tất nhiêu bọn họ cũng biết Miêu Nghị là ai, cũng phát hiện ra tình huống hiện tại có gỉ đó không đúng.

Phương Ngạo Lâm không muốn dây dưa quá nhiều với

Miêu Nghị, vì thế hắn thở dài nói:

- Được rồi, xem như Phương mỗ có thể làm được đi, nhưng Ngưu huynh lại bị lành đạm như vậy...

Hắn lắc đầu, ngụ ý không muốn nói tiếp những lời tổn thương Miêu Nghị.

Ai ngờ mặt Miêu Nghị không có biểu tình gì, hắn hừ lạnh nói:

- Không sao, không cần nể mặt mũi của ta làm gì, dù sao bọn ta cũng không quen nhau, naươi cứ đi vào đi, ta đứng ở đây cũng được.

Mới vừa rồi còn xưng huynh gọi đệ với nhau, hiện tại đã làm rõ mối quan hệ không quen biết gì chỉ trong chóp mắt.

- Được rồi, Phương mỗ xin cáo từ trước, Ngưu huynh, nếu sau này có cơ hội thì nói chuyện nhiều hơn!

Phương Ngạo Lâm chắp tay lần nữa, không thể chờ đợi được mà xoay người, nhanh chóng rời khỏi.

- Đứng lại!

Thanh âm Miêu Nghị lãnh đạm thản nhiên.

Thân hình Phương Ngạo Lâm cứng lại, sững sờ không dám chạy, hắn từ từ xoay người, cố gắng dùng vẻ mặt bình tĩnh hỏi:

- Không biết Ngưu huynh có phân phó gì không?

Vẻ mặt Miêu Nghị không chút thay đổi nói;

- Phân phó cái rắm ấy! Ngươi nghĩ Ngưu mỗ là con nít ba tuổi à? Ngụ ý là người đang đùa bỡn với ta sao?

Phương Ngạo Lâm kinh ngạc hỏi lại:

- Vì sao Ngưu huynh lại nói thế?

Miêu Nghị:

- Ngươi nói naươi là Đô Thống Ất Thân Vực thì chính là Đô Thống Ất Thân Vực à? Làm sao ta biết được ngươi có phải kẻ giả mạo hay không? Vương Đô Thống cũng là người Đông quân, dễ dàng phân biệt thật giả, đi, chúng ta đi tìm Vương Đô Thông nghiệm chứng một lân, nếu dám giả mạo mệnh quan Thiên Đình... Trong mắt của Ngưu mỗ không dung chứa bất kỳ hạt cát nào!

Hắn dám chắc rằng người này có quen biết với Vương Trác, Vương Trác để mình phơi nắng ở đây, cái thằng này vừa nghe thấy thân phận của mình thì lập tức tỉm lý do rời đi, mẹ kiếp, hiện tại hẳn muốn giữ cái thằng này lại xem thế nào.

Đương nhiên, tất cả mọi người đều là người của Thiên Đình, bới móc cùng phải có lý do, không thể làm xằng bậy, vì vậy hắn chi hoài nghi thân phận của đối phương có phải là giả hay không, yêu cầu nghiệm chứng thân phận.

Hắn vừa dứt lời, đám người Phương Ngạo Lâm đều biến đổi sắc mặt, xem ra tên Ngưu Hữu Đức này có ý định giữ bọn họ ở lại rồi.

Thanh Nguyệt thầm than, quả nhiên nàng không có đoán sai, vị này bắt đầu ngang ngược rồi.

Bộ dạng Diêm Tu vẫn tỏ ra sự việc trước mắt không liên quan đến bản thân mình, ánh mắt không chớp lấy một lần, hắn dùng ánh mắt nhìn thấy người chết mà nhìn chằm chằm đám người Phương Ngạo Lâm.

Phương Ngạo Lâm lập tức lấy ngọc điệp quan chức ra:

- Đây chính là ngọc điệp bổ nhiệm, có thể chứng minh thân phận Phương mỗ.

Miêu Nghị:

- Ta và ngươi không trực thuộc cùng một tổ chức, tất nhiên không biết rõ pháp ấn bên Đông quân. Ta khuyên ngươi nên thành thật làm theo những gì ta nói đi, đừng rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt!

- Ngươi...

Trong nội tâm Phương Ngạo Lâm bốc lên lửa giận, thực sự là hiếp người quá đáng.

Bốn gã thủ hạ cũng có chút nổi giận, cả hai đều là Đô Thống, ngươi dựa vào cái gì lại dám kiêu ngạo đến vậy?