Phi Thiên

Chương 3135: Thi hành lại mưu kế cũ (2)



Phó tướng nói:

- Tướng quân cần cẩn thận. Ngao đại tướng quân đã truyền lời báo chúng ta cẩn thận bộ đội của Thanh Nguyệt.

Bách Lý Tiết:

- Chẳng lẽ bị Thanh Nguyệt hù dọa, rồi chúng ta không đi hội hợp cùng hai đội ngũ khác hay sao? Ý của đại tướng quân chính là muốn chúng ta hội hợp lại với nhau, hiện tại không sợ bộ đội của Thanh Nguyệt xuất thủ đối với chúng ta, chỉ sợ ả chạy không tìm được người.

Tướng lãnh hai bên phải trái đều trầm ngâm im lặng, nói thật, Giang Thiên Lý, La Tắc, Xa Vũ và Chung Tam Minh, bốn viên đại tướng chiến bại, ít nhiều khiến cho bên này thấp thỏm trong lòng.

Bách Lý Tiết lại chép miệng về phía hơn trăm người thảm hại ở phía sau lục tục đi tới hỏi Lưu Chân.

- Những người này đều là người của mình?

Lưu Chân quay lại liếc nhìn, gật đầu nói:

- Đều là người của mình được Thanh Nguyệt thả đi.

Đây là hắn tận mắt nhìn thấy đấy.

Bách Lý Tiết tin tưởng Lưu Chân đã thoát thân được an toàn, không cần thiết lừa gạt mình, bất quá vẫn là cẩn thận một chút, nói:

- Đại đội ngũ tiếp tục gấp rút lên đường, chớ trì hoãn thời gian khiến Thanh Nguyệt có thêm cơ hội, lưu lại một đội người tra một chút, sau khi không có vấn đề thì cho đi theo.

Đại quân lập tức thu nạp lần nữa, hon ngàn người bay tới hơn trăm người đó, vây khốn chuẩn bị kiểm tra.

Bách Lý Tiết thì soái lĩnh tướng lãnh của mình lại tiếp tục gấp rút lên đường.

Ngay khi một nhóm Bách Lý mới vừa kinh qua hơn trăm người bị vây đó, đột biến đã xảy ra, trong hơn trăm người đang sắp bị lục soát kiểm tra, đột nhiên có một người vung tay lên, biến thành hơn 30 người, trong nháy mắt xông phá hơn ngàn người kiểm tra, cản cũng không cản được, ngang nhiên xông về nhóm Bách Lý Tiết.

Bách Lý Tiết cùng mọi người kinh hãi:

- Địch tấn công!

Tiếng động vang lên, đội ngũ hơn ba mươi vạn mới vừa lộ diện, bên này chợt cũng tuôn ra đội ngũ ba vạn, ba người theo đó dẫn đầu tấn công.

Hiện trường trong nháy mắt vang lên tiếng chém giết chấn động.

Ba người dẫn đầu không ai khác, chính là Mạnh Như, Ngao Thiết và Trường Hồng. Trước đó do Mạnh Như giả làm tàn binh, bôi huyết trên mặt, đi theo hơn trăm tàn binh phía sau mà đến. Tuy nói đều là tàn binh cùng một bộ, nhưng đội ngũ đông đảo như vậy, hai bên không phải ai cũng biết nhau, dọc theo đường đi cố chạy trối chết, đều không có tâm tư khách sáo trao đổi tình cảm.

Cự ly quá gần, Bách Lý Tiết cùng mọi người không tránh kịp. Vòng phòng hộ mới vừa hình thành ở bên cạnh, Mạnh Như cùng mọi người quá mức cường hãn, một cú trùng kích đã xông phá vòng phòng hộ mới vừa hấp tấp bày thành. Có thể nói là Bách Lý Tiết cùng mọi người đã đánh nhau trong nháy mắt.

Bị Mạnh Như ba người vây công, Bách Lý Tiết vừa đối mặt với mấy người, liên bị một đao chặt đứt đầu.

Mạnh Như cùng mọi người thật là hung mãnh, trong chốc lát, tướng lãnh chủ yếu bên cạnh Bách Lý Tiết liền bị giết hơn mười người.

Hai quân xáp lá cà, tuy rằng không có chủ tướng chỉ huy có chút hỗn loạn, nhưng hơn ba mươi vạn đại quân vẫn bao vây quanh đội ngũ ba vạn đột tập một cách tự nhiên. Dù sao phía dưới còn có tướng lãnh có thể chỉ huy từng khối, phối hợp tự nhiên không cần người khác dạy, điên cuồng vây công.

Nhưng vào lúc này, phía sau đại quân giao chiến, một loạt tiếng “Giết” vang lên ngất trời, đột nhiên xuất hiện một đám đội ngũ dày đặc nhanh chóng chạy ập đến.

Thanh Nguyệt soái lĩnh đại quân chạy tới, chia binh hai đường, cùng Long Tín bao vây chiến trường, hai đội ngũ như Du Long, cũng không xông vào chiến trận, mà là mang ra hết Phá Pháp cung, đếm không hết lưu quang xoay vòng quanh đại quân giao chiến.

Dưới sự chỉ huy hỗn loạn, đại quân của Bách Lý Tiết không có cách nào tổ chức phòng ngự hữu hiệu, hơn nữa bên trong lại có Mạnh Như cùng mọi người soái lĩnh đội ngũ đảo loạn, không thể nào tổ chức phòng ngự hữu hiệu, trong ngoài đều rối loạn.

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào thét liên tiếp, trước công kích mãnh liệt của Phá Pháp cung, đội ngũ dưới trướng Bách Lý Tiết nhanh chóng tiêu vong.

Cho đến khi đội ngũ địch quân tiêu diệt hơn phân nửa, sợ Lưu Tinh tiễn bắn trúng bất ngờ người của mình, Thanh Nguyệt ra lệnh đại quân tiểu trừ tấn công, sát nhập vào chiến trận đánh giết.

Trận chiến này kết thúc nhanh chóng. Chiến sự dừng lại, hết thảy 80 ngàn người đầu hàng bị bắt làm tù binh, phía trên có ý che giấu phía dưới tin tức bại binh với những địa phương khác, sợ ảnh hưởng sĩ khí, nếu những người này biết mười vạn người của Giang Thiên Lý đầu hàng đó đã chết như thế nào, đoán chừng cần phải đổ máu tới cùng.

- Chư vị có công rất lớn! Nếu không có chư vị vũ dũng thoắt cái chém tướng đoạt cờ khiến cho quân địch tạo thành hỗn loạn, trận chiến này không thể thắng dễ dàng như thế, ta không cần nói cảm tạ rồi, nhất định báo lên Đô Thống đại nhân!

Sau khi gặp Mạnh Như cùng mọi người xong, Thanh Nguyệt là chắp tay tạ ơn bọn họ vốn cả người đầy huyết, mắt sáng chớp chớp, cười nói:

- Giờ này địch sáng ta ám, ta biết hành tung của địch nhân địch nhân lại không biết hành tung của ta, có chư vị anh dũng, lòng tin của ta tăng nhiều, muốn làm lại kế sách cũ đối với địch nhân, không biết ý chư vị như thế nào?

Ba người Mạnh Như nhìn nhau, Ngao Thiết nói:

- Đại nhân có thể bảo đảm không tiết lộ ra ngoài cuộc chiến bên này? Nếu như tiết lộ, sợ là địch quân sẽ không bị trúng kế rồi.

Thanh Nguyệt:

- Trận chiến này đánh bất ngờ, địch quân không kịp đề phòng, đối phương chưa chắc có cơ hội báo lên, huống chi cho dù đối phương biết rồi, dựa vào sự vũ dũng của chư vị, phát hiện không đúng kịp thời thoát thân hẳn là kịp, xem ra nên thử một chút cũng không sao.

Ba người vừa bực mình vừa buồn cười, đây là dùng bọn họ dùng tới nghiện rồi, không biết làm như vậy rất nguy hiểm sao? Tu vi сао hơn nữa dưới tình huống đại quân hỗn chiến này, một khi bị vây đánh, chỉ có một thân pháp lực cũng khó phát huy được, chẳng qua là một thân thực lực chiếm ưu thế dưới tình huống cận chiến mà thôi, dù sao tu vi bất phàm khi cận chiến quân tốt bình thường rất khó ngăn cản.

Mạnh Như nói:

- Đại nhân hỏi ý tứ Ngưu Đô thống rồi nói sau.

Mấy người cũng không nguyện mạo hiểm như thế này, Luyện Ngục mang thủ hạ đến chiến đã chết hai người.