Phi Thiên

Chương 3150: Từ từ lộ tư thế kiêu hùng (1)



- Đứa nhỏ này thiếu lòng dạ, sao chuyện thế nào cũng đều run ra bên ngoài thế?

Tinh Thần điện, Thanh Chủ ngồi sau án, cầm khối ngọc điệp tra xét chợt thần tình dở khóc dở cười, sau đó lắc đầu.

Thượng Quan Thanh ở bên cười theo, ngọc điệp là hắn đưa lên, nội dung vấn đáp bên trong là hắn cùng Thanh Nguyên Tôn, bên này được biết Miêu Nghị và Thanh Nguyên Tôn sau khi đã gặp nhau, Thanh chủ liền mệnh hắn hỏi Thanh Nguyên Tôn cùng Miêu Nghị đã nói những gì.

Điều này làm cho Thanh Nguyên Tôn âm thầm kinh hãi, nhưng mà ngẫm lại cũng đúng. Cận Vệ quân vốn là đội ngũ chính quy của phụ hoàng, biết tình huống của mình cũng không bất ngờ, cộng thêm lời giải thích của mẫu thân, mẫu thân là người hắn tín nhiệm nhất trên đời này, hắn tin tưởng mẫu thân sẽ không hại hắn, vì thế lời phân phó của tôn mẫu thân, thẳng thắn thật thà nói rõ nội dung nói chuyện cùng Miêu Nghị, Thượng Quan Thanh hỏi cái gì liền đáp cái đó.

Mà nội dung vấn đáp Thượng Quan Thanh có thể nói chép không lọt một chừ trên ngọc điệp, ngay cả câu hỏi của mình, ở nơi này quan hệ giữa cha con hắn không dám làm bất kỳ làm trò mèo nhúng tay chân gì, cần phải bảo đảm thái độ công chính khách quan, để cho Thanh Chủ tự phán đoán, cũng không dám làm bất kỳ ảnh hưởng nào, thân là người thân cận nhất Thanh Chủ bên cạnh Thanh Chủ. Hắn biết có những chuyện thân phận như hắn không thể đụng vào, thân phận của hắn nếu bị cuốn vào những chuyện như vậy, cho dù sát cánh cùng Thanh Chủ thời gian lâu hơn nữa. Thanh Chủ cũng sẽ không cho hắn hưởng lộc.

Thượng Quan Thanh dĩ nhiên biết vì sao Thanh Chủ dở khóc dở cười, nhất định là thấy Miêu Nghị thừa nhận là hắn là kẻ hạ thủ Cầm phi theo lệnh của Thiên Hậu. Trước đây hắn hỏi chính miệng Thanh Nguyên Tôn về chuyện này, đã biết là Thanh Chủ sẽ dở khóc dở cười, Thanh Chủ còn chưa xử lý đó mà. Không phải Thanh Chủ không biết đầu têu gây họa cho cả nhà Cầm phi đó chính là Thiên Hậu, chỉ có điều một mực giả bộ hồ đồ mà thôi.

- Ài! Đứa nhỏ này thiếu lòng dạ rồi!

Thanh Chủ lần nữa cảm thán một tiếng, gương mặt vô cùng khổ sở, lại rơi vào trầm mặc.

Có một điểm hắn không thể không thừa nhận, con trai mình từ nhỏ đến lớn, chưa hề che giấu mình bất kỳ chuyện gì, có lẽ là thiếu lòng dạ, nhưng cũng không lừa gạt phụ thân là hắn đây và mẫu thân Hạ Hầu Thừa Vũ, đối với cha mẹ luôn luôn thẳng thắn.

Dĩ nhiên, đây là hắn phán đoán sai lầm, ít nhất Thanh Nguyên Tôn lần này sẽ không mở miệng nói ra mình yêu cầu tiền của Miêu Nghị, cũng không nói cho mẫu thân, còn bảo Miêu Nghị che giấu giúp.

Nhưng đối với Miêu Nghị, hắn bất luận Thanh Nguyên Tôn có phải thiếu lòng dạ hay không, hắn nên vì mưu tiền trình huynh đệ dưới trướng, những kẻ vì hắn không tiếc đầu rơi máu chảy, không để cho cấp dưới phải suy nghĩ, cấp dưới còn ai sẽ bán mạng vì hắn? Thì làm sao ngưng tụ quân tâm và sĩ khí?

Về phần khuyên Thanh Nguyên Tôn tỉnh lại cũng là nói một chút. Thanh Nguyên Tôn có thể thành một đại anh chủ hay không, đối với hắn không quan trọng, thậm chí còn hi vọng Thanh Nguyên Tôn ngu ngốc một chút. Thanh Nguyên Tôn không ngu ngốc vô năng một chút, thủ hạ tâm phúc như hắn làm sao có thể có quyền thế? Từ xưa đến nay sở dĩ quyền thần có thể nắm quyền, cũng bởi vì chủ thượng ngu ngốc vô năng mới khiến cho hư danh, Thanh Chủ người như thế làm sao có thể khiến cho hư danh, Tứ Đại Thiên Vương làm đã bao nhiêu năm còn không phải bị Thanh Chủ cứng cỏi bền chắc nắm ở trong tay đào vận song tu.

Sau khi Dương Khánh thương nghị kế hoạch tiếp theo, Dương Khánh cũng đã chỉ ra, Thanh Nguyên Tôn có thể đạt đến kỳ vọng của Thanh Chủ hay không không quan trọng, quan trọng là duy trì tình cảm giữa cha con Thanh Nguyên Tôn và Thanh Chủ, đây là gốc rễ quan hệ cha con giữa Thanh Chủ và Thanh Nguyên Tôn, chỉ cần Thanh Chủ cảm tình nhìn nhận đứa con trai này, tương lai Thanh Nguyên Tôn được hay không được đại vị cũng không quan hệ, đến lúc đó bất luận Thanh Nguyên Tôn có tiền đồ hay không, Thanh Chủ cũng sẽ nghĩ biện pháp lưu lại đường lui cho đứa con trai này, cũng sẽ không gạt bỏ vây cánh của Thanh Nguyên Tôn, nói cách khác chính là sẽ không động đến Miêu Nghị hắn, ít nhất sẽ không động trong một thời gian nhất định, như vậy Miêu Nghị hắn có thể tranh thủ được không ít thời gian.

Đối với chuyện này, hiển nhiên Miêu Nghị cũng cho là như thế!

Thượng Quan Thanh nhạy cảm bắt được Thanh Chủ không có bất kỳ điều gì không cao hứng, có thể thấy đầu mối từ hai chữ “Hài tử”, xuất phát từ trong lời nói của Thanh Chủ.

- Để khuyên Nguyên Tôn, con khỉ chết bầm đó ngay cả mẹ con thân tình cũng lợi dụng, xem như có lòng rồi.

Thanh Chủ nhìn ngọc điệp lẩm bẩm hỏi:

- Đối với Nguyên Tôn sẽ có hiệu quả sao?

Thượng Quan Thanh lập tức đoán được hẳn là Ngưu Hữu Đức nói trạng huống Thiên Hậu ở trong cung đang vô cùng nhục nhã, hắn giả như không nghe thấy, không phát biểu ý kiến gì.

- Doanh Cửu Quang lần này thật đúng là mặt dày, nhưng con khỉ chết bầm này đánh một trận thật là đẹp, coi như là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Kinh qua giao chiến, Thanh Chủ mới hiểu quá trình giao chiến chân chính ra sao, tuy rằng hiện giờ bên này đã thông qua thám tử Vưu tộc bên đó nắm giữ tình huống đại khái, nhưng tình huống cụ thể cũng không rõ ràng, ngoại trừ những người thuộc Vưu tộc cao tầng luôn tại chỉ huy trung khu của Miêu Nghị, đa số thành viên Vưu tộc khác cũng không biết tình hình chiến đẩu hoàn thành thế nào.

Hắn nhìn một chút, không khỏi hừ lạnh hai tiếng:

- Trẫm bồi dưỡng người nhiều năm, cuối cùng Thừa Vũ tiện nghi rồi.

Thượng Quan Thanh mỉm cười, nhanh chóng thu liềm biểu tình nghe tâm tư Thanh Chủ có chút mùi vị.

- Thế nào a, một vạn Điềm Tiên Nguyên Đan, Thiên Nhai Đại Đô Đốc... Xem ra người Tụ Hiền Đường được thả cũng là một trong điều kiện bồi thường của Doanh Cửu Quang.