Tinh nghẹn ngào không nói nên lời đương nhiên nàng phát hiện trong trừ vật trạc đều là Tiên Nguyên đan, chẳng qua không ngờ rằng có nhiều như vậy, nhiều đến ngay cả nàng đã từng làm vua Vưu tộc cũng cảm thấy kinh người, hơi nhíu mi hỏi:
- Tặng cho ta?
Trong lòng nàng bỗng đề phòng, chuyện vô sự lấy lòng cần phi gian tức đạo, đây là muốn nhận mua bản thân mình sao?
Miêu Nghị lắc đầu:
- Không phải là cho ngươi, là cho Vưu tộc đấy.
Tinh nhìn hắn, im lặng không nói nên lời.
Miêu Nghị thở dài:
- Xem như bồi thường cho Vưu tộc một chút đi! Dĩ nhiên, ta biết, những Tiên Nguyên đan này không thể bồi thường nhiều tánh mạng Vưu tộc như vậy, nhưng trước mắt ta có thể làm được gì thì làm, coi như ta mang tâm tư mắc nợ đi, tương lai nếu ta có năng lực còn hậu báo Vưu tộc!
Vân Tri Thu đau buốt cả răng, mặc dù nàng đã biết được quyết định của Miêu Nghị trước đó, nhưng vẫn là.... Ba ngàn Điềm Tiên Nguyên Đan a! Miêu Nghị hào phóng thật khiến cho nàng đau buốt cả răng.
Ngược lại không phải là nàng hẹp hòi, mà là trong nhà chi tiêu lớn, bình thường Miêu Nghị lại bất luận, hơn nữa thường xuất thủ hào phóng, năm đó nàng kinh doanh Khách Sạn Phong Vân để kiếm tiền thu xếp khắp nơi, gian khổ đừng nói tới, sau đi tới Đại thế giới đầu óc căng thẳng có thể nói ký ức hãy còn mới mẻ trong nàng, nghĩ hết biện pháp chống đỡ, thiếu chút nữa lên tiếng vay tiền nhà mẹ đẻ rồi. Dĩ nhiên, chuyện Miêu Nghị sở hành không thể đối đãi hẹp hòi, nhưng phút chốc ném ba ngàn Điềm Tiên Nguyên Đan ra ngoài vẫn khiến cho nàng nhức nhối.
Ngón tay Tinh bắt đầu vơ vét trên trừ vật trạc, ngay cả câu cảm tạ đều vô dụng, chỉ hỏi:
- Còn có những chuyện khác sao?
Miêu Nghị đưa tay, thủ thế thỉnh cầu tự tiện. Tinh cầm các thứ, yên lặng xoay người ly khai.
Miêu Nghị nhìn theo nàng rời đi, lật tay lại ném trừ vật trạc cho Dương Triệu Thanh:
- Cái này…
Dương Triệu Thanh vừa thấy trong trừ vật trạc cũng là Tiên Nguyên đan, có chút không hiểu.
Miêu Nghị:
- Nơi này là bốn ngàn triệu, quay về luận công ban thưởng từ trên xuống dưới theo quy cũ, ngươi và Thanh Nguyệt an bài bọn họ một chút, phân phát cho các huynh đệ đi, mỗi người đều có, có gia quyến cần phải trợ cấp, không gia quyến lưu lại tập trung vào những kinh phí khác… Đoán chừng mấy năm này giá cả Tiên Nguyên đan bất đắc dĩ cũng hạ một hai lần, đừng cho mọi người đứt lương trên tay.
Hắn kinh doanh qua Chính Khí Tạp Hóa Phô, đối với Thiên Nhai mua bán giá thị trường coi như có hiểu biết một chút, đồng thời hắn xuất thân là thống quân, biết “Lương thảo” có ảnh hưởng đối với quân tâm sĩ khí.
Trước mắt đại quân U Minh có 60 ngàn người, bốn ngàn Điềm Tiên Nguyên Đan có nghĩa là đánh đồng mỗi người có thể được phân hơn sáu trăm ức viên, số lượng lớn hơn nữa cũng không phân tới tay hết, nhưng phân tới tay đích thật là không ít rồi.
- Dạ vâng!
Dương Triệu Thanh gật đầu đáp ứng.
Về phần ba ngàn triệu còn dư lại, đã có những an bài khác.
Lục đạo lần này dù sao cũng ra lực. Lục đạo người bên kia cũng muốn bận tâm, cho nên an bài 200 triệu, cũng chính là 1200 triệu.
Tụ Hiền Đường lần này tổn thất thảm trọng, bị Tứ Quân bắt được giết chết hơn 200 ngàn người, an bài 200 triệu dùng trợ cấp cho gia quyến, những kẻ bị bắt sau đó được thả ra, lại muốn cầm một trăm triệu làm trấn an. Tương đối so với người khác, số lượng bồi thường cho Tụ Hiền Đường có vẻ ít một chút, nhưng đội ngũ Tụ Hiền Đường cũng không phải một nhà với hắn, Hạ Hầu gia mới là kẻ chủ yếu khống chế phía sau màn, Hạ Hầu gia muốn ra bút huyết như thế nào, Miêu Nghị có thể lấy ra nhuận bút tư nguyên, còn muốn chú trọng an bài, chuẩn bị dùng để thu phục lòng người, muốn mỗi người có phần là không thể nào kháng.
Tụ Hiền Đường lần này trên cơ bản chỉ còn danh nghĩa, thực tế đã mất rồi, tưởng tượng không thể nào công khai buôn bán như trước kia rồi, cho dù là Tứ Quân hiện tại bất luận, qua đầu gió này nhất định phải chèn ép, sẽ không để cho Miêu Nghị hắn giữ vững tài lộ này, một trận chiến xem như tài lộ mất đi rồi.
Nhưng ném lưới phá không thể bất luận, có nhiều người như vậy, có người thì có công dụng... Cái lưới này nhất định phải duy trì, cho dù là mạng lưới tình báo dùng để thu thập tin tức cũng tốt, cho nên cấp 500 triệu cho Vân Tri Thu xử lý làm phí dụng, chuyện này sau đó Vân Tri Thu tự nhiên sẽ an bài Từ Đường Nhiên làm, không cần Miêu Nghị hắn quan tâm.
Còn dư lại một ngàn triệu, cần phải phân một chút cho các gia quyến, dường nhiều thiếp thất như vậy không thể không bày tỏ. Thiên Hậu bên đó ít nhất cần đưa một trăm triệu, mặc dù đã nói trước thời hạn cùng Thiên Hậu rồi, nói muốn dùng toàn bộ làm trợ cấp, nhưng sao có thể thật một chút cũng không cho, huống chi Thiên Hậu đã kiên trì giúp hắn tranh thủ ích lợi rồi.
Số còn dư lại đều giao cho Vân Tri Thu quy hoạch xử lý.
Ngoại trừ chuyện binh quyền và đại cuộc là Miêu Nghị tự mình xử lý, những việc khác đều giao cho Vân Tri Thu phụ trách. Miêu Nghị tin tưởng Vân Tri Thu sẽ làm theo. Đừng xem đều là những chuyện vụn vặt, mà cực kỳ hao tinh lực, có Vân Tri Thu tuyệt đối có thể tin được hỗ trợ rõ ràng, hắn bớt việc không ít, hắn hiện tại cũng không có tinh lực quản những việc vặt vãnh này, còn có chuyện trọng yếu hơn cần phải suy nghĩ, phải làm, xác định đại phương hướng rồi, để cho Vân Tri Thu tự giải quyết, hắn sẽ không quản, Vân Tri Thu sẽ giúp hắn suy tính đến nơi đến chốn, cũng có thủ đoạn trấn trụ, điểm này không cần Miêu Nghị lo lắng.
Thiên Tẫn cung, trên tẩm tháp, Thanh Chủ xoay người bay lên. Hạ Hầu Thừa Vũ thể thân mình hơi che giấu. nhanh chóng đi theo, kéo áo choàng nhanh chóng một xuyên, liền quỳ một chân xuống đất mang giày cho Thanh Chủ.
Hai tay vội vàng, ngẩng đầu nhìn cặp mắt khép hờ của Thanh Chủ, Hạ Hầu Thừa Vũ dịu dàng nói:
- Sắc trời còn sớm, bệ hạ không tiếp tục nghỉ ngơi thêm một hồi sao?