Phi Thiên

Chương 3164: Cầu hôn (1)



Kỳ thật, Cao Nham muốn cưới nhất vẫn là Quảng Mị Nhi. Tư sắc của Quảng Mị Nhi liếc mắt đã khiến tim hắn đập thình thịch. Trăm xem không chán, thêm việc Quảng Mị Nhi là nữ nhân của Quảng thiên vương, cưới nàng tất nhiên sẽ có ưu đãi thật to. Vì thế hắn cố ý tìm cô mẫu. Cô mẫu cũng vì hắn tìm Vương gia thảo luận thân càng thêm thân là chuyện tốt. Tình huống cụ thể như thế nào không biết, dù sao cô cô cuối cùng giảng cùng hắn, khiến hắn chết tâm này. Quảng Mị Nhi là hòn ngọc quý trong tay Vương gia, không ai có thể có tư cách cưới về, chính là chủ treo giá!

Ngụ ý Cao Nham hiểu được, chính là Vương gia chướng mắt hắn. Thay thành nữ nhân khác hắn quyết chiếm lấy tới cùng, nhưng nữ nhân của Vương gia mượn một vạn lá gan hắn cũng không dám xằng bậy, trừ phi sống không nhịn nổi, chỉ ngẫu nhiên nhìn một chút cho đỡ thèm.

Mà Chính Khí hàng tạp hóa phô là mua bán trên thiên hạ, nếu nắm trong tay, dù là nước luộc cũng có thể nghĩ, Cao Nham tự nhiên vui sướng không thôi. Về phần có thích Bảo Liên hay không không trọng yếu, cưới chính thể cũng không ngại hắn nạp thiếp. Có thể vì Quảng gia khống chế một tài lộ, cho dù không ở thiên đình làm quan. Về sau ở Quảng gia cũng có tiền đồ có thể đi. Cô mẫu có thể nói dụng tâm lương khổ, cho nên Cao Nham hiểu được liền liên tục tạ ơn cô mẫu, đặt cả tâm tư để xử lý việc này.

Nhưng mà Chính Khí Môn cũng không thức thời, vẫn từ chối không đáp ứng, vì thế hắn lần này tự mình đến đây.

Quảng gia bên kia thậm chí còn phái cao thủ Hiển Thánh đến áp trận. Chuyện này không cần nói cũng biết, có thể xuất động cao thủ Hiển Thánh, Cao Nham nào còn lo lắng, này hiển nhiên là ý của dượng, không được dượng gật đầu đồng ý là không khả năng.

Một hàng đi tới ngoài đại điện Chính Khí Môn, Cao Nham lại nhìn quanh bốn phía tán thưởng nói:

- Thật là nơi tốt a!

Trên thực tế chính là nói ngoài miệng, bằng thân phận địa vị của hắn thấy զաa nhiều nơi tốt lắm. Nước nơi này từ trên núi chảy xuống bất quá cũng chỉ là nơi khi ho cò gáy, tất nhiên hiện tại có việc cầu người, thái độ tốt chút cũng tự nhiên.

- Mời!

Ngọc Linh chân nhân lại chỉ tay mời.

Cao Nham lúc này mới xoay người đi vào trong đại điện. Một đám Thiên tướng canh giữ bên ngoài, bên người còn đi theo hai tùy tùng.

Sau khi ngồi xuống phụng trà trọng đại điện, Cao Nham cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề nói:

- Ngọc Linh chưởng môn, chuyện tiểu sinh cùng Bảo Liên quý phái tính thế nào?

- Không nghĩ tới trực tiếp như vậy!

Ngọc Linh chân nhân gượng ép cười nói:

- Cao đại nhân đường xa đến, Vô Tướng Tinh này tuy rằng cằn cỗi, thật là nơi có chút thú vị. Không bằng bần đạo bồi đại nhân đi nhìn xem một chút thế nào?

Nghe được là đang từ chối, Cao Nham nhíu mày, thu lại chiết phiến trên tay, lạnh nhạt nói:

- Chuyện du sơn ngoạn thủy nói sau, chuyện tốt của tiểu sinh cùng Bảo Liên nếu thành sau này Vô Tướng Tinh cũng như nhà mình, nghỉ muốn chơi thế nào cũng được, còn sợ không cơ hội sao?

Chiết phiến hơi phe phẩy về trước, một tùy tùng lập tức lấy ra một tờ thiếp mời cùng một vòng tay trừ vật, hai tay dâng đến trước mặt Ngọc Linh chân nhân.

Ngọc Linh chân nhân đứng dậy chần chờ.

Cao Nham cũng đứng lên, phiến chỉ về phía xa cười nói:

- Sính lễ!

Đệ tử Chính Khí Môn trong điện đều biến sắc, đây là cưỡng ép a!

- Cao đại nhân. Bảo Liên chỉ là cô gái sơn dã, thật không xứng với ngài!

Ngọc Linh chân nhân lựa lời, sính lễ này một khi nhận, muốn lui cũng không được, người của Quảng Vương gia nào dễ đùa giỡn.

Cao thủ Hiển Thánh Cao Nham mang theo một tấc cũng không rời Cao Nham lúc này tiến lên. Cao Nham cười nói:

- Chưởng môn cớ gì? Làm sao lại hạ thấp cháu gái chính mình như vậy, ta thật sự có tình sâu với Bảo Liên, trong mắt tiểu sinh Bao Liên chính là siêu phàm thoát tục, mong rằng chưởng môn thành toàn!

Dứt lời ôm quyền cúc cung cúi sâu.

Ngọc Luyện chân nhân ở một bên thật sự không nhìn được nữa, lạnh lùng nói:

- Cao đại nhân sợ ngay cả mặt của Bảo Liên còn chưa gặp qua? Muốn Chính Khí hàng tạp hóa phô cứ nói thẳng.

- Sư đệ!

Ngọc Linh chân nhân biến sắc khiển trách một tiếng, có một số việc hàm hồ chút là tốt, một khi đâm thẳng sẽ không có đường lui.

Quả nhiên, trên mặt Cao Nham không còn tươi cười, chậm rãi đứng thẳng lên, nhìn chăm chăm Ngọc Luyện chân nhân nói:

- Đồ vật này nọ có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung. Đương nhiên, ngươi nếu nghĩ như vậy, ta cũng không có biện pháp.

Ngọc Linh chân nhân vội vàng nói:

- Cao đại nhân, tâm ý ngài ta đã biết, bất quá ngài có thể không biết, Bảo Liên từng là người hầu cận của đại đô đốc Ngưu Hữu Đức. Bên ngoài có chút tin đồn với Bảo Liên, chúng ta lo lắng ảnh hưởng danh dự của đại nhân ngài.

Hắn cũng không có biện pháp mới lấy ra Miêu Nghị. Thời điểm Cao Nham bắt đầu dây dưa, bên này liền liên hệ Doanh gia. Thế nhưng thái độ của Doanh gia là thân phận địa vị của Cao Nham cũng không bôi nhọ. Bảo Liên lớn lên cũng không tệ, vô cùng xứng với Bảo Liên, cũng có ưu đãi với Chính Khí Môn, đây là chuyện tốt!

Bên này nhất thời tâm lạnh một nửa. Chính Khí Môn ở địa bàn khống chế của Doanh gia, ngay cả Doanh gia cũng không che chở, hậu quả có thể nghĩ. Vì thế bên này lại liên hệ Khấu gia cùng Hạ Hầu gia, kết quả Hạo gia cùng Khấu gia không muốn nhúng tay vào việc này, thái độ xa cách. Còn Hạ Hầu gia biết tình huống cũng bảo bên này tự cầu nhiều phúc, bên kia cam đoan không ảnh hưởng ích lợi của Hạ Hầu gia, Hạ Hầu gia cũng không tất yếu vì Chính Khí Môn mà gây chuyện. Dù sao ra tay không phải người bình thường, huống chi cũng không rõ mấy nhà kia có phải liên thủ hay không.