Quảng Lệnh Công vẫn như cũ nhắm mắt nhẹ đánh nhịp, vẻ hưởng thụ tiếng đàn trên mặt không thay đổi, thầm truyền âm hỏi một câu:
- Quỷ Thị bên kia thì sao?
Câu Việt đáp:
- Tình huống trước mắt không rõ, bất quá Ngưu Hữu Đức nhất định phải cho phía trên một lời giải thích, nếu qua hỏi Thiên Cung bên kia một tiếng hẳn có thể biết lý do Ngưu Hữu Đức ra tay!
Quảng Lệnh Công nói:
- Bảo Hoàng Hạo tìm lý do qua hỏi một tiếng, cứ nói người của hắn mua cái gì đó tại cửa hàng Quỷ Thị bị người của Ngưu Hữu Đức giết chết không rõ nguyên nhân. Bảo Hoàng Hạo tìm Thanh Chủ đòi một lời giải thích!
- Dạ!
Câu Việt ứng đáp.
Quảng Lệnh Công cũng chậm rãi mở hai mắt, đứng lên, một luồng gió thổi tới, nhấc lên vạt áo trường bào tung bay, xoay người dẫn Câu Việt đi xuống lầu. Mị Nương thấy thế ngừng đánh đàn, vội vàng đứng lên, nhưng còn không đợi nàng lên tiếng, Quảng Lệnh Công đã ném lại một câu không mặn không lạt.
- Vương phi! Đàn cần chú tâm, hôm nay dường như nàng có tầm tư gì a!
Dứt lời thân hình nhoáng một cái biến mất.
Câu Việt khẽ khom người chào Mị Nương, ngay sau đó cũng lắc mình biến mất.
Mị Nương sững sờ tại chỗ, ngay cả cơ hội biện giải cũng không có, mà dường như câu nói có hàm ý của Quảng Lệnh Công cũng làm nàng căng thẳng trong lòng, không biết có phải nguyên nhân là có tật giật mình hay không?
Quảng Lệnh Công về tới bên trong phủ, “rất đúng dịp” gặp thứ tử Quảng Quân Dật cùng tam tử Quảng Quân Diêu dắt tay nhau đi tới.
Song phương chạm mặt, tự nhiên đối mặt dừng lại. Quảng Quân Dật, Quảng Quân Diêu cùng hành lễ chào:
- Phụ vương!
Đồng thời đều gật đầu chào quản gia Câu Việt. Câu Việt chắp tay làm lễ ra mắt.
Quảng Lệnh Công liếc nhìn hai người từ trên xuống dưới, bình thản hỏi:
- Các ngươi định đi đâu đây?
Quảng Quân Dật chắp tay nói:
- Nghe nói ngự viên mới cất một số rượu trái cây, con và tam đệ chuẩn bị đi lấy một ít để dâng cho phụ Vương!
- A!
Quảng Lệnh Công gật đầu cười nói:
- Các ngươi thật có lòng hiếu thảo, đi nhanh về nhanh đi!
- Dạ!
Hai người cùng đáp.
Quảng Lệnh Công tiếp tục đi thẳng, hai người con phân biệt nhường ra hai bên. Quảng Quân Dật lại chắp tay nói:
- Phụ vương! Nghe nói cháu Cao Nham của Đại di nương không thấy, chúng con bình thường cũng thường chơi chung với nhau, sao có thể ngồi yên không lý đến, con muốn cùng tam đệ đi điều tra chuyện này!
Quảng Lệnh Công dừng bước chân. Câu Việt dừng chân theo đưa mắt nhìn chung quanh, lại quan sát phản ứng của Quảng Lệnh Công. Quảng Lệnh Công mặt không đổi sắc nhìn lướt qua hai đứa con trai, lạnh nhạt nói:
- Đừng cả ngày chạy loạn khắp nơi, có thời gian chơi đùa hãy dồn vào tu luyện đi!
Dứt lời tiếp tục đi tới phía trước, Quảng Quân Diêu lập tức đi theo nói:
- Phụ vương! Chúng con không phải đi chơi, là muốn đi điều tra Cao Nham.
- Hả?
Quảng Lệnh Công bỗng nhiên quay đầu, trong xoang mũi nặng nề hừ một tiếng, trong mắt lộ ra tia sáng khiếp người.
Hai huynh đệ lập tức hoảng sợ, giống như chuột thấy mèo, run run cúi đầu chắp tay nói:
- Dạ!
Lúc này Quảng Lệnh Công mới sải bước đi.
Chủ tớ hai người một trước một sau đến phía sau chính viện, nha hoàn trong viện vừa thấy vội vàng hành lễ:
- Vương gia!
Quảng Lệnh Công dừng bước lên tiếng hỏi:
- Tiểu thư đâu?
Nha hoàn đáp:
- Tiểu thư ở trong phòng mình!
Quảng Lệnh Công hỏi:
- Còn bị Vương phi nhốt à?
Nha hoàn lắc đầu:
- Vương phi đã tha thứ, là tiểu thư tự mình không muốn đi ra ngoài!
Quảng Lệnh Công thỏa mãn đi thẳng tới khuê phòng Quảng Mị Nhi. Đến nơi lại cùng Câu Việt đứng ngoài cửa, khuê phòng không được phép tùy tiện đi vào, dù hắn là làm cha này cũng không tiện mạo muội xông vào. Quảng Lệnh Công giơ tay gõ cửa phòng một cái:
- Mị Nhi, Mị Nhi!
“Kẹt” một tiếng, cửa khẽ mở ra. Quảng Mị Nhi lộ mặt, lại là gương mặt thấp thỏm lo âu, vội vàng bước ra cửa, khéo léo nhún mình chào:
- Phụ vương!
Thấy con gái bình thường ngây thơ rực rỡ đột nhiên có dáng vẻ như thế, nhất là trong đôi mắt sáng trong rõ ràng đầy vẻ căng thẳng sợ hãi, Quảng Lệnh Công muốn hỏi lời đến bên miệng cuối cùng là không hỏi ra, chỉ lộ nụ cười hòa ái:
- Thế nào? Nghe nói mẫu thân ngươi phạt ngươi cấm túc bế quan à?
Quảng Mị Nhi luống cuống vội vàng lắc đầu nói:
- Là con không nghe lời chọc mẫu thân tức giận!
Quảng Lệnh Công giơ tay nhẹ vỗ đầu nàng, cười nói:
- Nha đầu ngốc, không sao, đều qua rồi, muốn đi chơi chỗ nào nói một tiếng với quản gia, để quản gia an bài!
Thái độ hoàn toàn bất đồng so với đối đãi hai con trai.
- Dạ!
Quảng Mị Nhi uyển chuyển gật đầu.
- Phụ Vương còn có việc, không ở đây lâu!
Quảng Lệnh Công nói một câu, rồi xoay người bước đi.
- Phụ Vương đi thong thả!
Quảng Mị Nhi ở phía sau yếu ớt chào tiễn, đợi lúc phụ Vương khuất dạng, vội vàng chui vào phòng, đóng cửa, dựa lưng trên cửa, tay ôm ngực, cảm giác như trái tim sắp nhảy ra ngoài... nàng thật sự là bị câu nói cảnh cáo nhắc nhở của mẫu thân kia dọa cho hoảng sợ.
Quảng Lệnh Công về tới thư phòng liền im lặng tĩnh tọa.
Câu Việt đứng một bên do dự một hồi, thử hỏi:
- Vương gia, vừa rồi tại sao không hỏi tiểu thư xem?
Quảng Lệnh Công thở dài:
- Có gì tốt mà hỏi! Bổn vương sớm hay muộn sẽ có lỗi với nàng, có thể để cho nàng sung sướng mấy năm thì để nàng sung sướng mấy năm đi, cần gì làm cho nàng căng thẳng lo âu mất vui vẻ! Nữ nhân kia rất là đáng ghét, cần gì phải cuốn con gái mình vào để hoảng sợ đến như vậy, tiểu nha đầu biết cái gì chứ? Trong nhà không bớt lo chút nào mà!
Câu Việt hơi suy nghĩ liền hiểu rõ, vừa rồi nếu tiểu thư là làm bộ như chơi tâm cơ nhanh trí không sao cả, tất nhiên Vương gia sẽ chất vấn. Còn dáng vẻ nhát gan sợ hãi của tiểu thư kia ngược lại khơi dậy sự trân trọng của Vương gia... lập tức khuyên lơn.
- Vương gia! Tim người đều là thịt sinh ra, thất tình lục dục đều có, không tránh khỏi có chút tư tâm!