Phi Thiên

Chương 3192: Để mọi người gặp một người (2)



Con người đều có thất tình lục dục, giữa vợ chồng không tránh khỏi có người sẽ náo loạn mâu thuẫn, ngay cả Vân Tri Thu nàng cũng không tránh khỏi có lúc cải vả với Miêu Nghị, thậm chí là động thủ đánh nhau. Mà những tướng lãnh kia tự nhiên cũng không bài xích phu nhân nhà mình làm tốt quan hệ với phu nhân Đại đô đốc, lúc cần thiết có lẽ còn có thể mượn từ con đường này nói chút tình cảm.

- Chư vị, phu nhân cho mời tới lầu các!

Tuyết Nhi đi xuống boong thuyền, đi tới trước mặt các nàng cười thông báo.

Một đám nữ nhân tự nhiên là không thể không đi, lần lượt rời đầu thuyền lên lâu thuyền.

Vân Tri Thu sau khi vui cười chào hỏi mọi người lại mời mọi người ngồi xuống hai bên, quét đôi mắt sáng nhìn lướt trái phải một lần, tiếp đó cười tủm tỉm nói:

- Không biết chư vị có tín nhiệm Vân Tri Thu ta không?

Chúng nữ hai mặt nhìn nhau một hồi, không biết vì sao nàng nói ra lời này. Tuyết Linh Lung là người thứ nhất lên tiếng nói:

- Đối với phu nhân dĩ nhiên là tín nhiệm không thể nghi ngờ!

- Đúng vậy, hay là phu nhân có điều gì phân phó?

Lâm Bình Bình tiếp theo hưởng ứng. Sau đó những người khác cũng phụ họa theo, đều bày tỏ rất tín nhiệm Vân Tri Thu.

Vân Tri Thu gật đầu cười nói:

- Vậy tốt, nếu chư vị đã tin tưởng ta, lúc này ta có một yêu cầu quá đáng: muốn dẫn chư vị đi xa một chuyến, trước đó muốn mời chư vị giao ra đây trừ vật đồ dùng trên người, ta sẽ không lật nhìn xem chút nào, bảo đảm riêng tư của mọi người. Sau khi trở về sẽ trả lại nguyên vật, mọi người có thể tận mắt giám sát. Ta biết mọi người có nghi hoặc, tóm lại chính là một câu nói: chuyện liên quan tới quân vụ của Phủ đô thống U Minh, vì để giữ bí mật, từ giờ trở đi, phải tạm thời cắt đứt liên hệ giữa chư vị và bên ngoài, những thứ khác cũng không cần hỏi nhiều nữa!

Các nữ nhân kinh ngạc nghi hoặc, không biết chuyện gì lại làm trịnh trọng như vậy, đại chiến Hắc Long Đàm cũng không có như vậy đâu?

Thiên Nhi, Tuyết Nhi lập tức bưng khay đi hướng hai bên, Phi Hồng là người đầu tiên quyết đoán giao ra vật của mình, đặt trên khay. Tiếp sau Tuyết Linh Lung và Lâm Bình Bình cũng không do dự, giao ra vật. Có mấy người này dẫn đầu, phía sau bất kể trong lòng có ý kiến gì hay không, đều thành thành thật thật giao ra đồ vật.

Đồ vật thống nhất gom vào một cái vòng tay trừ vật, trước mặt mọi người Vân Tri Thu ra hiệu đeo ở trên đai lưng Thiên Nhi, để mọi người cùng giám sát....

Sau đó các nữ nhân đều bị thu vào túi thú, bỏ lại lâu thuyền trên biển rộng, sau khi dịch dung đám người Vân Tri Thu cấp tốc vọt lên trời cao, rời Ất Nguyệt Tinh.

Thiên Nguyên Tinh, Thiên Nhai, một gã nam nhân cường tráng dẫn mấy người tùy tùng đi vào từ đông môn, khi đến gần Thủ Thành Cung, tách rời với tùy tùng phía sau. Nam nhân cường tráng đến ngoài Thủ Thành Cung, sớm có người chờ đón, tránh khỏi thủ vệ kiểm tra, dẫn vào bên trong Thủ Thành Cung.

Trong cung, đi vào cửa chính nội viên, Phục Thanh vì tránh tai mắt của người đã chờ bên cửa, vừa thấy nam nhân cường tráng đi vào, lập tức phất tay cho người dẫn đường lui đi, sau đó mới chắp tay truyền âm nói:

- Đại ca! Chỉ còn thiếu huynh! Nói xong đưa tay mời, dẫn đường. Người tới không phải ai khác, chính là Đông Phương Túc Chủ Hùng Uy đã dịch dung. Hùng Uy gật đầu, cùng đi, đồng thời truyền âm hỏi:

- Lão nhị! Chuyện gì mà cấp bách cho đòi mọi người đến đây?

Phục Thanh cười khổ lắc đầu:

- Người tới trước cũng đã thúc ta đến phát rầu, đại ca chớ gấp, chờ một lát sẽ hiểu rõ!

Hắn một đường dẫn Hùng Uy đi tới dưới một tòa lầu các lần nữa đưa tay làm thế mời lên lầu.

Trên lầu các, cửa sổ đóng kín, một đám người hoặc ngồi hoặc đứng, không phải là ai khác, đều là người cũ của Tinh Túc Hải tiểu thế giới năm đó, Nam Phương Túc Chủ Ưng Vô Địch, Bắc Phương Túc Chủ Hồng Thiên, còn có tám sứ của Tinh Túc Tứ Cung năm đó, theo thứ tự là: Kim Quang, Ngân Quang, Lệ Phong, Thanh Phong, Lăng Thiên, Phá Không, Bôn Lôi, Hám Thiên.

Vì để thích ứng tình thế, mọi người tại tiểu thế giới kia có trang phục rất đặc sắc cũng sớm đã đổi ăn mặc như người bình thường.

Vang lên tiếng bước chân lên lầu, mọi người lục tục đưa mắt nhìn về phía cửa thang lầu, Phục Thanh trước lộ mặt đứng qua một bên, Hùng Uy phía sau không nhanh không chậm lên lầu dần lộ mặt ra.

Hùng Uy đi lên lầu đứng tại cửa thang lầu, nhìn người quen trước mắt, giơ tay kéo xuống ngụy trang trên mặt, lộ ra hình dáng.

Mọi người lần lượt đứng lên, Ung Vô Địch cùng Hồng Thiên chắp tay cười nói:

- Đại ca!

Tám sứ cũng lần lượt chắp tay thi lễ.

- Đại gia!

Nhìn thấy những người này, trong lòng Hùng Uy thật rất cảm khái. Giờ này các huynh đệ làm quan tại các nơi Thiên Nhai, đồng thời cũng là vì tị hiềm, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Không tị hiềm không được mà! Miêu Nghị rất có thể giày vò! Tuy rằng sau này nhìn Miêu Nghị là một đường lên mây giống như từ bỏ những người này, nhưng số người này dù sao từng là bộ hạ cũ của Miêu Nghị, có người có thể nói là cụp đuôi làm người trên địa bàn của Doanh Cửu Quang, thí dụ như Phục Thanh vừa tiếp xúc với người canh giữ Thiên Nhai này làm ra những việc đó là có thể tưởng tượng được, mà hắn coi như khá một chút, dù sao có Bích Nguyệt bảo bọc!

Hùng Uy tiến lên dùng sức vỗ vỗ vai Ưng Vô Địch và Hồng Thiên:

- Lão tam, lão tứ!

Rồi dời mắt từ hai người nhìn về phía tám người kia, cảm thán:

- Sau này cũng đừng gọi là đại gia gì nữa, giờ này mọi người đều là Đại thống lĩnh Thiên Nhai, chức vị tương đương, nếu còn gọi đại gia là không thích hợp! Nếu mọi người cảm thấy không tiện mở miệng, như vậy mấy người tùy tiện gọi một tiếng đại ca đi!

Tám sứ có hơi khó xử, không biết gọi như vậy có thích hợp hay không?

Còn là Ưng Vô Địch hướng về phía Phục Thanh hô:

- Nhị ca! Hiện tại cuối cùng có thể nói cho mọi người biết vì cái gì triệu tập chúng ta rồi chứ?

- Để mọi người gặp một người!

Phục Thanh cười khổ một tiếng, lấy ra tinh linh không biết đang liên hệ với người nào.

Không chờ đợi bao lâu, phía dưới lại truyền tới tiếng bước chân lên lầu, tiếp theo một người dần nhô lên thang lầu, ánh mắt mọi người dần dần ngần ra: Miêu Nghị mặt mỉm cười một thân một mình từ từ đi lên.