Vân Tri Thu vô ý thức muốn nhìn một chút Nguyên Công xem tâm trạng hắn thế nào, nhưng vẫn cố kiềm nén lại, biết Miêu Nghị làm như vậy tất nhiên có mục đích, mình không thể lộ chân tướng, lại đi vào hậu điện.
Nguyên Công ngồi đó mí mắt hơi nhúc nhích một chút, lên tiếng:
- Đại đô đốc, Hạ Hầu gia tài cao thể lớn, nội tình hùng hậu, chúng ta nhúng tay việc này thích hợp không?
- Ta không ngốc, ngay cả các triều đại bá chủ đều không lật đổ được gia tộc này, ta vô duyên vô cớ cuốn vào việc này làm chi? Được rồi, việc này không có kiểm chứng không nhiều lời vô ích, nghiêm cấm nói ra ngoài, bằng không đối với mọi người đều không có lợi lộc gì, chúng ta vẫn là nghị sự chuyện trước mắt năm mươi triệu nhân mã này đã!
Ở hậu điện hơi chút nghỉ chân lắng nghe trong chốc lát Vân Tri Thu sải bước rời đi, nói thầm trong lòng Miêu Nghị đang giở trò quỷ gì, về sau nàng sẽ hỏi lại một chút, ra khỏi hậu điện để lại Thiên Nhi tiếp tục lưu thủ, còn nàng mang theo Tuyết Nhi trở về.
Đến trong nhà, chuyện thứ nhất phải làm là đi ngay vào phòng tắm. Tuyết Nhi hầu hạ Vân Tri Thu cởi áo nới dây lưng, lộ ra thân thể mềm mại làm người ta phải xịt máu mũi.
Thân hình thướt tha, mê người, đầy đặn, trắng nõn ngâm trong nước, Vân Tri Thu khẽ nhếch môi, chậm rãi thở dài, nhắm mắt lại, vẻ mặt thư thái.
Nàng thích nhất ngâm nước nóng, cuộc sống của nàng cũng là như vậy, chỉ cần có điều kiện, mỗi ngày không ngâm nước nóng trước khi tắm cũng cảm giác toàn thân khó chịu, cho nên da rất là nõn nà. U Minh Đô thống phủ sở dĩ xây ở chỗ này, cũng là vì Miêu Nghị chăm lo cho theo quen sống của nàng, bởi vì nơi này có suối nước nóng.
Tuyết Nhi cởi xiêm y xong cũng nhanh chóng ngâm mình vào trong nước, giúp Vân Tri Thu bỏ đồ trang sức, mái tóc dài đen nhánh phủ trên đôi vai trăng nõn nà của Vân Tri Thu.
Tạt nước nhẹ nhàng giúp Vân Tri Thu kì cọ thân thể, Tuyết Nhi ánh mắt lướt qua phần trên của Vân Tri Thu, không nhịn được hâm mộ nói:
- Phu nhân thân hình quả là đẹp, chẳng trách đại nhân lại thích phu nhân như thế.
- Nha đầu chết tiệt kia, toàn học cái xấu!
Vân Tri Thu trừng nàng liếc mắt, ấn một cái vào trán nàng.
Tuyết Nhi cười hì hì, hai người vừa cười vừa trò chuyện, xuân sắc mê người.
Không bao lâu sau Vân Tri Thu chợt im lặng, trên tay lấy ra một chiếc tinh linh. Nhìn vẻ mặt nàng nghiêm trọng, Tuyết Nhi cũng im lặng, không có quấy rầy.
Là Diêm Tu tới tin, chắc là chuyện điều tra đã có kết quả, chỉ là không biết kết quả như thế nào. Vân Tri Thu cùng hắn liên hệ.
Đợi nghe xong tình hình, Vân Tri Thu sắc mặt dần dần trầm xuống.
Diêm Tu không biết chuyện là thế nào, không có nghĩa là Vân Tri Thu không biết, bởi vì nàng hiểu rất rõ Miêu Nghị, suy nghĩ một hồi nàng chợt hiểu ra.
Vì sao báo cáo Chư Cát Thanh ca hát phải thêm leo lên trên nóc nhà? Đây là có người thăm dò tính khí của Miêu Nghị, biết Miêu Nghị cùng Chư Cát Thanh không có tình cảm gì, biết Miêu Nghị ở dưới tình hình đó sẽ không để nội bộ mâu thuẫn, cũng không bận tâm kiểm tra, cố ý đưa chuyện dị thường Chư Cát Thanh tới kích thích Miêu Nghị, khiến Miêu Nghị cảm giác Chư Cát Thanh lúc nào cũng có thể sẽ gây chuyện, kích Miêu Nghị sát phạt quyết đoán trừ Chư Cát Thanh.
Tần Tịch có thể có thủ đoạn này? Vân Tri Thu tiếp xúc qua, biết không thể nào là Tần Tịch lên kế hoạch. Tần Vi Vi hiếu thảo, cũng không có đầu óc này, hai người rõ tình cảnh của Miêu Nghị ngay lúc đó khả năng cũng không lớn, người sau lưng nắm rõ mọi việc, việc này ngoại trừ Dương Khánh cũng không còn ai khác!
Việc này không làm rõ còn tốt, biết rõ ngược lại khiến Vân Tri Thu sợ, tính toán tỉ mỉ vi diệu đến vậy, quả là sát nhân vô hình, chuyện này Dương Khánh đúng là khiến người ta cảm thấy đáng sợ!
Nàng không khỏi nghĩ tới ban đầu ở tiểu thế giới Dương Khánh đ hạ độc thủ với nàng, nếu không phải Mục Phàm Quân yêu quý nàng mà không làm hại nàng, trong lúc vô ý nói ra mọi chuyện, lộ ra chân tướng, bằng không nàng đúng là chết như thế nào cũng không biết.
Mà lần này chuyện xảy ra với Chư Cát Thanh cũng là như vậy, bình thường báo cáo, chỉ cần nhắm đúng thời cơ thêm vài từ dường như không quan trọng mà thôi, để Chư Cát Thanh chết không rõ nguyên nhân.
Mà lần này nếu không phải nàng phái Diêm Tu đi, lợi dụng Diêm Tu thần thông, căn bản là tra không ra chân tướng của chuyện, cũng may Dương Khánh không biết Diêm Tu có thần thông như thế, bằng không chỉ sợ hắn sẽ lên kế hoạch ngay cả thần không biết quỷ không hay.
Coi như tra ra chân tướng thì sao? Có chứng cứ sao? Ngươi cùng lắm cũng chỉ trách cứ Tần Tịch không nên khống chế Phương Liêu, Tần Tịch chỉ là khiến Phương Liêu dễ dàng báo cáo mà thôi. Chư Cát Thanh cũng quả thật là leo lên nóc nhà hát, người ta là thực tế vẫn chưa nói lung tung lừa dối, là ngươi Miêu Nghị cả nghĩ quá nên mới giết người ta!
Suy nghĩ vô cùng tỉ mỉ! Vân Tri Thu không hiểu Dương Khánh tại sao lại muốn giết Chư Cát Thanh? Lẽ nào là vì Tần Vi Vi hay là muốn đem Tần Vi Vi đỡ lên vị trí chính thất, lần nữa hạ độc thủ Vân Tri Thu?
Diêm Tu bên kia hỏi nàng xử lý như thế nào.
Vân Tri Thu tỉnh táo lại tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cuối
cùng quyết định, trả lời:
- Bao gồm cả Phương Liêu toàn bộ xử tử hết thảy thủ vệ liên quan đến cái chết của Chư Cát Thanh! Cho Vô Lượng Thiên gán cho bọn họ tội danh trông chừng không cẩn thận, chân tướng không được tiết lộ ra. Mặt khác, chuyện này tạm thời không nên để cho đại nhân biết, về sau ta sẽ giải thích với đại nhân!