Vân Tri Thu ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Dương Triệu Thanh, ta có phải có chỗ nào có lỗi với ngươi? Có phải muốn gạt phu nhân ta, cảm thấy ta dễ gạt vậy sao? Chỉ nói vậy thôi, ngươi sau này còn dự định gạt ta thế nào?
Dương Triệu Thanh toát mồ hôi, một khi thiên cung ý chỉ hạ xuống, lập tức sẽ thành quan hệ chủ tử người hầu, lời này khiến hắn áp lực vô cùng, làm sao lại thành về sau định lừa nàng thế nào, tương lai làm việc thế nào?
Biết vị này lợi hại, bị nhìn thấu sợ là không gạt được rồi, Dương Triệu Thanh lại nghĩ việc này hình như cũng không có gì không thể nói, ước chừng chỉ là Miêu Nghị bên kia không muốn khiến Vân Tri Thu suy nghĩ nhiều mà thôi, không thể làm gì khác hơn là buông tiếng thở dài, đem mục đích Câu Việt tới đại khái nói qua.
Vân Tri Thu nghe xong ngạc nhiên, cũng có chút bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách Quảng Mị Nhi vội vã đến lại vội vã trở về. Nàng chân mày cau lại, liếc mắt nói:
- Đây là chuyện tốt, Quảng Mị Nhi ngay cả nữ nhân nhìn cũng đều động tâm, đại nhân làm sao có thể không đồng ý?
Dương Triệu Thanh liền vội vàng khoát tay nói:
- Không bằng lòng! Đại nhân thực sự không bằng lòng!
Vân Tri Thu cười, ôn hòa nói:
- Việc này đối với đại nhân không có hại chỉ có lợi, đồng ý thì đồng ý, cũng không có gì.
Dương Triệu Thanh há có thể không biết lời của nàng giấu đao, dở khóc dở cười nói:
- Phu nhân không cần thăm dò ta, ty chức thật không có giấu phu nhân, đại nhân thực sự không bằng lòng...
Hắn vội vàng đem đoạn đối thoại Miêu Nghị cự tuyệt Câu Việt đại khái nói qua một lượt, không cách nào, đại nhân chuyện gì đều cũng có thể cho qua, duy chỉ có sợ vợ, kể từ đó người phía dưới cũng không dám chống lại!
Sau khi nghe xong Vân Tri Thu im lặng, ống tay áo lắc nhẹ, nói:
- Quên đi, ta không trách ngươi, hoảng sợ như vậy làm gì đi đi làm việc của ngươi đi.
- Vâng!
Dương Triệu Thanh như được đại xá, nhanh chóng rời đi.
Vân Tri Thu mặt mày giãn ra, quay đầu liếc nhìn Tuyết Nhi mặt đang cười hì hì, hung hãn một câu:
- Cười cái gì? Cười nữa ta nhổ hết răng của ngươi!
Tuyết Nhi nhanh chóng ôm miệng, đi theo phía sau
nàng.
Trở lại bên trong hỏi Miêu Nghị đâu, Vân Tri Thu bưng trà vào phòng.
Ngồi sau án kiện xem danh sách, Miêu Nghị trừng mắt lên, hỏi:
- Không đi bầu bạn cùng đám nữ nhân?
Vân Tri Thu đem trà đặt ở bên cạnh hắn, dòm hắn nhìn, cười tủm tỉm.
Một lúc lâu không thấy đáp lời, Miêu Nghị lần nữa ngẩng đầu.
- Có việc sao?
Vân Tri Thu cười nói:
- Có thể không có việc sao, phu quân thiếp sắp phải cưới vợ bé rồi, ta đây làm phu nhân chẳng lẽ còn không thể qua hỏi một câu?
Miêu Nghị trong nháy mắt hiểu, Dương Triệu Thanh ước chừng bị cạy miệng rồi, cười khổ nói:
- Ta cũng không tin Dương Triệu Thanh còn có thể cố ý vu tội ta, nàng đều biết rồi, còn chế giễu ta sao?
Vân Tri Thu đi vòng qua bên cạnh hắn, cúi người gục đầu trên vai hắn, kéo cổ hắn, ghé vào lỗ tai hắn cười đùa nói:
- Cự tuyệt quá đáng tiếc, Quảng Mị Nhi tướng mạo ta không nói, nàng từng cùng ta tắm, ngực, mông, chắc chắn khiến chàng thoả mãn, chàng sẽ không suy nghĩ lại? Ta không có ý kiến.
Miêu Nghị lập tức cảnh giác, nhất thời nghiêm túc nói:
- Đừng làm loạn, ta không thiếu nữ nhân, đối với Quảng Mị Nhi không có hứng thú. Quảng Lệnh Công muốn mượn cơ hội khống chế ta, lẽ nào ngươi không nhìn ra?
Vân Tri Thu ghé vào lỗ tai hắn than thở:
- Không có chỗ tốt người ta dựa vào cái gì đem nữ nhi cho ngươi, mọi việc đều có lợi có hại, không có chuyện gì chỉ có lợi, có hắn âm thầm tương trợ, một khi tương lai thực lực lớn mạnh, đủ để đối kháng các phe, lúc đó công khai thì đã có sao? Ta cũng không tin ngươi ngay cả điểm đạo lý này cũng không hiểu? Việc này ta tuyệt đối không có ý kiến, nhất quyết ủng hộ chàng, như vậy đi, Long Tín hẳn là vẫn ở cùng Câu Việt, ta báo Long Tín mời Câu Việt trở về.
Dứt lời lấy tinh linh ra.
Miêu Nghị nắm lấy cổ tay của nàng, hắn không biết nàng? Càng nói là kiên quyết đồng ý hậu quả lại càng nghiêm trọng, chính mình nếu dám nói ra, ước chừng phòng này cũng sẽ bị lật ngược, người trong nhà chắc sẽ thấy nàng cầm đao liều mạng với mình.
Miêu Nghị vẻ mặt nghiêm túc, rất nghiêm túc nói với nàng:
- Ta nói rõ ràng cho nàng biết, con của Miêu Nghị ta nhất định là Vân Tri Thu nàng sinh ra, những người khác không có khả năng!
Vân Tri Thu trừng mắt trách cứ:
- Chàng ngốc quá! Tất cả phải lấy đại cục làm trọng!
Miêu Nghị liếc mắt, thái độ rất kiên quyết, nói:
- Việc này không cần thương lượng, ta biết nên làm như thế nào, không cần nàng dạy ta, nàng đi ra ngoài trước đi, ta còn có Việc! Nói như hắn rất chắc chắn.
- Thiếp không quấy rầy chàng nữa.
Vân Tri Thu lại cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói, chỉ là răng trắng vừa lộ ra, chợt cắn mạnh tai hắn một cái.
A! Miêu Nghị đau đến hú lên quái dị.
Trong phòng lập tức loạn lên, bàn lật, ghế ngã, búi tóc bị kéo lệch đi Vân Tri Thu rốt cục bị đẩy ra, lảo đảo lui lại mấy bước, đôi mắt sáng trong trẻo, vẻ mặt phát ra tiểu ý, lè lưỡi nhẹ khẽ liếm trên vết máu môi dưới, tựa như mỹ vị nhân gian, dáng vẻ thục nữ lễ độ, nửa ngồi hành lễ nói:
- Thiếp xin cáo lui!
Thiên nhi, Tuyết Nhi câm miệng không nói, làm như không nhìn thấy gì, đối với một phu nhân rất ma tính, các nàng sớm đã nhìn quen rồi.
Miêu Nghị giơ tay lên sờ tai, máu đầy tay, bị cắn đổ máu, lỗ tai suýt chút nữa bị cắn đứt, giận tím mặt, chỉ vào Vân Tri Thu đang rời đi nổi giận mắng:
- Nàng nổi điên làm gì? Người đàn bà chanh chua! Ta sớm muộn cũng bỏ nàng!
- Thiếp chờ đây.
Tiếng Vân Tri Thu từ ngoài phòng truyền tới, tràn đầy sự đắc ý.
Ngoài phòng hễ có động tĩnh là Diêm Tu xuất hiện, lúc này cư nhiên không chút phản ứng nào.
Đi tới sân Vân Tri Thu cũng không lo hình tượng của mình, nhìn cái gì cũng đều cười tủm tỉm, nhìn thấy nha hoàn đi qua hành lễ đột nhiên lên tiếng:
- Người trong phủ gần đây đều khổ cực, toàn bộ có thưởng!