Phi Thiên

Chương 3297: Ngươi nói nên xử trí như thế nào? (2)



Lệnh Hồ Đấu Trọng đích hệ nhân mã thì sao, bị khống chế nói sụp liền sụp đổ, Miêu Nghị cảm giác nực cười, trong lòng càng phẫn nộ, mấy chục triệu nhân mã đối mặt nghìn vạn quân cận vệ khúm núm đến chút phản kháng cũng không dám, cứ như vậy mắt mở trừng trừng nhìn người ta bắt người một nhà, hắn thống binh tới nay chưa trải qua qua nổi nhục như vậy, từ trước đến nay là hắn lấy ít đánh nhiều, bây giờ trước mắt lại xuất hiện chuyện như vậy, đúng là vô cùng nhục nhã!

Nhưng tình hình trước mắt rõ ràng, hắn cό thể cổ động sao? Những người này phản kháng ý chí do hắn một tay phá hủy!

Huống hồ hắn cũng không khả năng vào lúc này hạ lệnh cùng thiên đình đối kháng.

Miêu Nghị căng thẳng, nhìn tận mắt ngươi bị vây lần lượt bị bắt.

Thiệu Hương Hoa bị gia nô hộ tống ở chính giữa, nhìn quân cận vệ trong tay đã rút kiếm, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng không có dũng khí hạ lệnh phản kháng, then chốt nàng căn bản không biết Lệnh Hồ Đấu Trọng đi đâu, là nhận ra tình hình không đúng bỏ lại người nhà chạy sao?

Gia nô nhà hắn từng tầng một bị bắt đi, cuối cùng mấy nhánh sắc bén đầu thương chĩa vào trên người nàng, có người một thương đánh vào cổ tay nàng, đem bảo kiếm trong tay nàng đánh rớt trên mặt đất, nhanh chóng mấy người đi tới đường đường nguyên soái phu nhân bị vài nam nhân ấn quỳ xuống, nắm lấy búi tóc dúi đầu.

Quỳ dưới đất Thiệu Hương Hoa lệ rơi xuống mặt đất, bên cạnh bị khống chế gia mỗ khóc không ngừng.

- Phu nhân, phu nhân...

Có người già, có phụ nữ, có trẻ con, có vài đứa bé sợ đến khóc oe oe, còn có đứa trẻ trong tã nhăm mắt ngủ say, bên ngoài phát sinh cái gì hồn nhiên không chút cảm giác.

Rất nhanh, người bị vây hơn mười vạn người cứ như vậy bị bắt đi.

Hoa Nghĩa Thiên không nói cái gì, chỉ liếc Miêu Nghị, vung tay lên, trực tiếp mang đại quân bay đi, chỉ còn trăng sáng như thủy ngân chiếu vào Miêu Nghị, hiện trường yên tĩnh vô cùng, chỉ có thanh âm của gió thổi vù vù, tất cả tựa hồ cứ như vậy qua đi.

Hoa Nghĩa Thiên thậm chí không để ý Văn Trạch bị bắt, cứ như vậy đi. Văn Trạch mang tới chừng trăm quân cận vệ cũng vân còn ở đó, hoàn toàn là tùy Miêu Nghị xử trí. Một gã quân cận vệ tướng lĩnh bay đến trước mặt Miêu Nghị chắp tay nói:

- Đại đô đốc, có phải nên đem Văn tướng quân thả ra hay không, trừng phạt giao nộp vẫn chưa xong, có tiếp tục hay không?

- Cút sang một bên!

Miêu Nghị lạnh lùng một tiếng.

Tướng lĩnh dở khóc dở cười, nghĩ thầm ngươi đây không phải là tính trẻ con sao, chuyện này đối với ngươi là chuyện tốt, nhưng cũng có thể hiểu được, nhanh chóng trở về chờ đợi, ước chừng Miêu Nghị sớm muộn sẽ nghĩ thông.

- Hoàng Tướng quân!

Miêu Nghị đột nhiên nhìn chăm chú về phía một gã tướng lĩnh đứng dưới mặt đất canh giữ ở bên gia quyến.

Người này tên là Hoàng Lệ, nghe tiếng quay đầu hướng mọi người trong nhà gật đầu, bỏ tay phu nhân của mình, biểu thị không có việc gì, bay đến không trung chắp tay nói:

- Đại đô đốc!

Miêu Nghị cắn răng nghiến lợi nói:

- Chúng ta bố trí phòng thủ lính gác phía ngoài, nhìn thấy người tự tiện xông vào, ngay cả tình hình đều không hiểu, lại trực tiếp dẫn đến, Hoàng Tướng quân, ngươi nói nên xử trí như thế nào?

Hoàng Lệ kỳ thực có thể hiểu được tâm tình của những người kia, đổi lại là hắn lúc đó chỉ sợ cũng không dám ngăn cản Hoa Nghĩa Thiên, tình cảnh trước mắt ở chỗ này người ta quân cận vệ muốn xông vào, làm sao ngăn cản? Nhất thời vẻ mặt khó xử, không biết nên nói cái gì cho phải, luận quân pháp sợ là không có kết quả gì tốt.

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, không người hé răng.

Thấy hắn không nói lời nào, Miêu Nghị cũng không ép hắn, quay đầu quát lên:

- Đem những người đó qua đây!

Lập tức có người lĩnh mệnh đi, Miêu Nghị cũng suất lĩnh đại quân toàn bộ hạ xuống đất. Không bao lâu sau, Ất nguyệt tinh bên ngoài phòng thủ ngàn người tạo thành từng nhóm nhân mã bị mang đến, từng người bất an đứng cúi đầu, không dám nhìn tới Miêu Nghị.

Miêu Nghị cũng không thèm nhìn bọn hắn, chỉ nói một câu:

- Bắt!

Từ Đường Nhiên vẻ mặt hung thần ác sát, không chút do dự vung tay lên, phía sau lập tức lao ra một đám người vây quanh, tại chỗ tróc nã ấn quỳ xuống.

- Đại đô đốc, chúng tôi biết sai rồi!

- Đại đô đốc, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ!

- Đại đô đốc, bọn họ cứ nhất định xông vào...

Quỳ dưới đất người hoang mang cầu xin tha thứ, biện giải.

- Câm miệng!

Miêu Nghị gầm lên một tiếng, ngón tay chỉ vào bọn họ, giận quá thành cười nói:

- Đại quân U Minh mấy vạn người không thể bảo vệ Đô thống phủ không bị người tùy ý quấy nhiễu, có tình hình gì đều có thể đúng lúc báo động để đại quân sớm làm chuẩn bị ứng đối, các ngươi ngược lại mấy chục triệu nhân mã lại còn bài biện, trực tiếp cho nhân mã ý đồ đến không rõ ràng tiến quân thần tốc vào, làm nhân mã bản bộ của ta đều không hiểu nổi tình hình gì! Đến khi phản ứng kịp, người đã đến cửa nhà ta rồi, đao đều sắp kề trên cổ ta rồi ta mới biết được xảy ra chuyện gì! Ngưu mỗ thống binh tới nay, nghe những điều chưa bao giờ nghe, thấy những điều chưa bao giờ thấy, mấy chục triệu nhân mã không phòng bị chút nào, mắt mở trừng trừng nhìn gia quyến mình thành con tin, mắt mở trừng trừng nhìn đối phương mấy người kia muốn làm gì thì làm vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã! Chuyện này nếu như hai quân đánh nhau, vậy hậu quả là gì?

Hiện trường chỉ có tiếng nói của một mình hắn đang tức giận rít gào, người còn lại đều yên lặng không nói, người quỳ xuống cũng cúi đầu không nói, e rằng trong lòng cảm thấy uất ức.