Phi Thiên

Chương 3320: Trâm gài tóc đặc biệt (1)



Thiên Nhai, Phỉ Hoa Tinh, Nam quân cảnh nội là một trong những nơi đông quân ở Thiên Nhai, không có chỗ đặc thù nào cả.

Có điều đối với ba sư tỷ sư muội Thường Hồng Mai mà nói thì vừa tới cổng thành bọn họ vẫn rất cẩn thận, những thiên binh thiên tướng dõi mắt khắp nơi ở cổng thành kia trong mắt một vài nhân vật thì chẳng là gì, nhưng không phải là kẻ mà những đệ tử trong môn phái bình thường như các màng có thể chọc vào, chỉ cần hơi chọc vào bọn họ thôi thì những thiên binh thiên tướng này chắc chắn có cách làm khó dễ bọn họ.

Được thông qua cửa thành một cách thuận lợi, trước mắt các nàng hiện lên một Thiên Nhai đầy phồn hoa.

Quay đầu liếc nhìn thủ vệ ở cổng thành, Đoạn Ái Nhi truyền âm với hai vị sư tỷ:

- Sư tỷ, nghe nói sắp đánh nhau rồi.

Thường Hông Mai:

- Cũng chẳng biết là thật hay giả, mọi người đều truyền tai nhau năm vị Thiên vương đang âm thầm điều động nhân mã, muốn tiêu diệt U Minh Tổng đốc phủ. Nếu thật sự đánh nhau thì người chết cũng phải trăm vạn ngàn vạn, tí tẹo người của Thiên Cốc Môn chúng ta chẳng đủ để nhét kẽ răng đâu. Trái lại có đánh hay không cũng chẳng phải do chúng ta quyết định, cũng không phải chuyện chúng ta cần quan tâm.

Trác Tương Liên buông tiếng thở dài:

- Cũng chẳng biết mấy người đó nghĩ gì, chỉ một ý nghĩ của bọn họ thôi mà bao người lâm vào cảnh nhà tan cửa nát.

Đoạn Ái Nhi hết nhìn chỗ này lại ngó chỗ kia:

- Nghe nói mấy U Minh Tổng đốc phủ mà mấy vị Thiên Vương muốn đối phó đã khống chế tất cả Thiên Nhai của trong thiên hạ, hiện giờ chúng ta đang ở trong địa bàn của người ta. Vị Ngưu Hữu Đức kia thật thật kỳ, thật là lợi hại, nghe nói cũng chỉ xêm xêm tuổi chúng ta, thật sự là xuất sắc hơn người mà. Năm đó khi chúng ta đi du lịch Thiên Nhai Thiên Nguyên Tinh thì hắn vẫn chỉ là một thống lĩnh, chỉ chớp mắt đã thành nhân vật cấp bậc Đại đô đốc, khống chế Thiên Nhai trong thiên hạ, đã có thể đối mặt với mấy vị Thiên Vương, quyền thế lớn đến mức nào chứ! Đáng tiếc, năm đó ở Thiên Nguyên Tinh không có cơ hội gặp mặt, nhân vật anh hùng như vậy mà không gặp mặt được một lần thì đúng là đáng tiếng mà!

Thường Hồng Mai lườm nàng:

- Nha đầu chết tiệt, xem cái kiểu của muội kìa, dáng vẻ chảy nước miếng nữa chứ, gặp được thì sao hả? Chẳng lẽ người ta có thể nhìn trúng muội chắc?

Đoạn Ái Nhi nhất thời mặt mày hớn hở:

- Ai mà nói rõ được duyên phận chứ? Nếu thật sự gặp được, nói không chừng hắn sẽ nhất kiến chung tình với muội, khóc lóc van nài quỳ xuống van xin kiểu như không phải muội thì nhất định không cưới. Tới lúc đó muội sẽ trừng mắt lườm hắn, quát lớn, nam nhân muốn lấy bổn cô nương xếp thành hàng dài chẳng thấy điểm dừng, muốn lấy ta thì phải thể hiện chút thành ý!

- Phụt!

Thường Hồng Mai và Trác Tương Liên không kiềm được mà cười phụt, đến cả Trác Tương Liên cũng kìm lòng không đậu mà bấm lên cánh tay nàng một cái, phát hiện cô nàng này ảo tưởng hơi quá rồi.

Thường Hồng Mai vừa bực mình vừa buồn cười nói:

- Nha đầu, muội nghĩ gì vậy? Tư xuân tới điên rồi hả? Người ta là nhân vật tầm cỡ thế nào cơ chứ, có loại mỹ nhân nào mà chưa từng gặp? Có dạng mỹ nhân nào mà không có? Nữ nhân muốn gả cho người ta mới được gọi là xếp thành hàng không thấy điểm dừng, còn cả thể loại khóc lóc van nài muội lấy hắn? Giấc tư xuân này của muội cũng quá bất hợp lý rồi đó. Chẳng lẽ muội chưa nghe nói sao, người ta đã có phu nhân từ lâu rồi, mau tỉnh lại đi!

- Không gả được cho người ta thì không được tưởng tượng chắc? Có phu nhân thì sao chứ? Đó là vì trước kia chưa từng gặp muội, nếu gặp muội từ sớm thì đã không có chuyện phu nhân gì gì rồi.

Đoạn Ái Nhi không phục hứ một tiếng, rồi lại chợt suy tư nói:

- Có điều nói thật lòng, cái cô nương tên Vân Tri Thu sao lại may mắn đến vậy chứ? Ngưu Hữu Đức vì nàng ta mà dẫn đầu Ban Chi Hồ kỳ và chục triệu quân tinh nhuệ chém giết liều mạng đó! Xương trắng chất thành đống, máu chảy thành sông chỉ vì một nụ cười của giai nhân. Nếu thật sự có nam nhâm làm thế vì muội thì muội sẽ hạnh phúc chết mất, có chết cũng cam lòng! Thật muốn gặp Vân Tri Thu để xem màng ta rốt cuộc xinh đẹp đến mức nào mà lại có thể khiến nam nhân điên cuồng vì nàng ta như vậy, đáng tiếc thật! Mấy năm trước chúng ta nghe nói đồ trang sức trong cửa hàng kia rất đẹp, cũng có tới xem nhưng giá đắt quá, đáng tiếc là không biết bà chủ cửa hàng sau này sẽ trở thành phu nhân của Ngưu Hữu Đức. Nếu sớm biết thì chúng ta đã tới đó, đợi nàng lộ mặt xem rốt cuộc mỹ nhân nàng xinh đẹp nhường nào, xem có đẹp bằng bổn cô nương không, dựa vào gì mà dám cướp nam nhân của bổn cô nương!

Hai vị sư tỉ lại cười ra tiếng, Thường Hồng Mai trêu:

- Không phải muội thật sự muốn gả cho người ta đó chứ?

Đoạn Ái Nhi cười hi hi đáp:

- Muốn chứ! Nhưng muộn không quen người ta mà, đến ngay cả tư cách gặp mặt người ta một lần cũng chẳng có, chỉ e là đứng cách xa mười vạn tám ngàn dặm đã bị tóm lên chém đầu ấy chứ. Nếu ai có cách giới thiệu muội với người ta muội sẽ gả cho người ta có phu nhân thì đã sao chứ? Muội làm tiểu thiếp cũng có sao đâu. Đừng nói tới nhưng cái khác, người ta cũng là địa chủ đó, hơi động đầu ngón tay thôi là đã đủ tiền để muội hưởng thụ sung sướng rồi, chẳng cần phải tiếp tục lo lắng về tài nguyên tu luyện nữa.

Trác Tương Liên cũng không nhịn được mà lắc đầu nói:

- Nha đầu này điên thật rồi, đừng có nghĩ vớ vẩn nữa, người như thế căn bản không cùng đẳng cấp với chúng ta. Cũng sẽ không giống như cuộc sống của chúng ta, cho chủ muội muốn làm thiếp của người ta cũng phải xếp hàng mười vạn tám ngàn dặm nhé!

Đoạn Ái Nhi lập tức ôm cánh tay nàng ta, nói:

- Sư tỷ, nếu Ngưu Hữu Đức băng lòng cưới tỉ... để tỉ chọn hắn hoặc Tống sư huynh thì tỷ sẽ đồng ý gả cho ai?

- Nha đầu chết tiệt!

Trác Tương Liên vừa thẹn vừa giận, mạnh mẽ bẩm nàng một cái.

Trường Hồng Mai cũng nhéo lỗ tai Đoạn Ái Nhi, nàng cũng cảm thấy nha đầu này đùa hơi quá.