Lông mày Hạo Đức Phương nhíu lại, cảm thấy khó giải quyết, có vết xe đổ của Đằng Phi và Thành Thái Trạch, chuyện hắn lo lắng nhất chính là nguyên soái phía dưới có nổi loạn hay không.
Sau khi yên lặng một hồi, hắn trầm giọng nói:
- Trước tiên hạ lệnh tập kết nhân mã gần U Minh, chuẩn bị phòng ngự thật tốt!
Ly cung, dưới mái hiên chính điện, Thanh Chủ quay đầu lại ngạc nhiên nói:
- Ngưu Hữu Đức muốn tấn công Hạo Đức Phương?
Phá Quân vuốt cằm nói:
- Theo tin tức Văn Trạch truyền lại thì đúng là như vậy, Ngưu Hữu Đức đã triệu tập nhân mã quy mô lớn, muốn dốc toàn bộ lực lượng tấn công!
Thanh Chủ cau mày một hồi, sau đó lại cười nói:
- Tên này nhìn thấy Hạo Đức Phương đang rối loạn, muốn thừa dịp cháy nhà hôi của, mấy chục triệu nhân mã đã dám tấn công Nam quân, lá gan thật không nhỏ, người bình thường không dám làm như vậy, có điều nhiều khi gan lớn một chút không phải là chuyện gì xấu.
Thượng Quan Thanh ở một bên thả tinh linh trong tay xuống:
- Bệ hạ, Nam quân tấu lên án U Minh phủ Tổng đốc làm loạn, tấu xin bệ hạ ngăn cản và nghiêm trị!
Thanh Chủ hừ hừ cười gằn hai tiếng:
- Nói cho Hạo Đức Phương biết trẫm sẽ nghiêm tra!
Tra tới lúc nào thì cũng không biết, trước đó mấy lão già này còn từ chối, không ngờ báo ứng tới nhanh như vậy, hiện giờ hắn trả câu này cho Hạo Đức Phương.
- Vâng!
Thượng Quan Thanh cười đáp lại đương nhiên hiểu ý của Thanh Chủ.
Thanh Chủ nói với Phá Quân và Vũ Khúc:
- Nhân mã đi viện trợ cũng phải bày ra khí thế, tạo áp lực cho Hạo Đức Phương.
Làm như vậy, mặc kệ Hạo Đức Phương từ bỏ cướp đoạt Bất Hủ mộc hay là từ bỏ việc đánh tan năm mươi triệu nhân mã U Minh, hắn đều không chịu thiệt thòi!
- Mặt khác, lại hỏi phía bên Ngưu Hữu Đức, chuyện Bất Hủ mộc có phải do hắn đang giở trò quỷ hay không! Sao trẫm lại cảm thấy đúng vào lúc này đột nhiên lại xuất hiện một việc có lợi với thằng khi con này như vậy?
Thanh Chủ bồi thêm một câu.
Mão lộ phủ nguyên soái, Bàng Quán nhận được quân lệnh của Hạo Đức Phương đi tới đi lui trong phòng, Hạo Đức Phương muốn hắn triệu tập nhân mã tới trước U Minh để phòng ngự.
- Tên Ngưu Hữu Đức liệu sẽ không tấn công thật chứ?
Bàng Quán dừng bước hỏi một tiếng.
Trần Hoài Cửu ở bên cười khổ nói:
- Đây chính là thời điểm để tấn công, chỉ bằng hành động của hắn trước đây e rằng không có gì mà dám hay không, rõ ràng chuyện này có lợi với hắn, phỏng chừng Thanh Chủ cũng cảm thấy vui vẻ.
Bàng Quán lấy ra tinh linh, tự mình liên lạc Miêu Nghị, mở miệng đã hỏi:
- Ngươi muốn tấn công Nam quân?
Miêu Nghị hỏi ngược lại:
- Bàng soái, ngươi cũng biết ta là bị bất đắc dĩ, ta không nhân cơ hội này khiến hắn yếu đi, hắn sẽ muốn giết chết ta. Nếu gặp lại Bàng soái trên chiến trường, kính xin Bàng soái hạ thủ lưu tình! Bàng soái, có vài câu không nên nói tâm ý của bệ hạ ngươi cũng biết, sao không thừa loạn mà tính toán trước? Ta nguyện ý toàn lực phối hợp!
Bàng Quán bị một câu này của hắn khiến cho tim đập thình thịch, vào lúc này Hạo Đức Phương khó có thể lấy ra mấy đội quân đủ lực chống đỡ, đúng là cơ hội để ra tay!
Sau khi hai người kết thúc liên hệ, Bàng Quán do dự bất định.
Quảng Thiên Vương phủ, trong đại điện Trung Xu chỉ huy. Quảng Lệnh Công ngồi ở trong một gian phòng, trầm mặc không nói.
Động tĩnh ở U Minh đương nhiên hắn cũng nhận được tin tức, sau khi cân nhắc, Quảng Lệnh Công khẽ lắc đầu.
- Lần này Hạo Đức Phương gặp rắc rối rồi, bản vương đã nói mấy chục triệu nhân mã kia sẽ trở thành mầm họa, nào ngờ lại đúng!
Câu Việt cũng khẽ lắc đầu, trong lòng biết Ngưu Hữu Đức không đánh thắng nổi Nam quân, then chốt là chọn thời gian ra tay tốt. Hạo Đức Phương lo lắng, Nam quân dưới tâm thái của người ta, ý đồ của Thanh Chủ, chỉ e vào lúc này Hạo Đức Phương muốn mấy vị Thiên vương khác chống đỡ, vừa mở miệng mọi người sẽ yêu cầu Hạo Đức Phương nhượng bộ ở vấn đề Bất Hủ mộc. Nhưng đối với Hạo Đức Phương mà nói, tầm quan trọng của Ngưu Hữu Đức căn bản không sánh được với Bất Hủ mộc!
Quảng Lệnh Công nghiêng đầu hỏi:
- Thời cơ tốt như vậy, chuyện Bất Hủ mộc không phải là do tên kia làm ra để thoát thân chứ?
Câu Việt trầm ngâm nói:
- Chuyện này thì khó nói, có khả năng này, có điều độ khả thi không lớn, trừ phi hắn thực sự có Bất hủ mộc, nếu không tra ra là giả, chỉ việc lừa nhiều người như vậy, ngay cả Thanh Chủ cũng lừa, hậu quả hắn không gánh vác nổi, nếu như trong tay hắn có Bất Hủ mộc thì cam lòng để lộ ra sao?
- Nếu như có thể đợi đến khi xác nhận Bất Hủ mộc là thật hay giả thì tốt rồi, nếu như không phải Bất Hủ mộc, vậy lập tức thu thập tên kia!
Quảng Lệnh Công hừ lạnh một tiếng, trong lòng hắn cũng biết rõ Ngưu Hữu Đức nhân cơ hội này ra tay, làm sao chờ mọi người xác nhận Bất Hủ mộc là thật hay giả để tìm chết chứ.
Khấu Thiên Vương phủ, đình trong rừng, nghe Đường Hạc Niên bẩm báo xong. Khấu Tranh kinh ngạc nói:
- Tên này muốn chết sao, hắn thực dám tấn công?
Năm ngón tay của Khấu Lăng Hư gõ nhẹ lên mặt bàn, híp mắt nói:
- Ngưu Hữu Đức không phải người ngu, nếu đánh thật cuối cùng hắn không thu được chỗ tốt gì, ngược lại còn tổn thất nặng nề. Ta thấy hắn đang nhân cơ hội áp chế Hạo Đức Phương, xem Hạo Đức Phương có thể cho hắn chỗ tốt gì, nói chung vào lúc này Hạo Đức Phương không muốn đánh. Nếu Ngưu Hữu Đức bị ngớ ngẩn mà đối cứng, vậy Hạo Đức Phương phiền to rồi. Còn nữa, không biết hành động lần này của Ngưu Hữu Đức có phải do Thanh Chủ xui khiến sau lưng không, nếu thật là vậy thì phiền to thật rồi!
Khấu Tranh chép miệng:
- Kỳ thực cũng dể giải quyết, mọi người đừng cướp Bất Hủ mộc gì nữa, trước tiên liên thủ diệt đại quân U Minh không phải là xong sao.
Lời này vừa ra, Đường Hạc Niên lập tức liếc hắn một cái, thầm nghĩ không xong.
- Xem ra ngươi hi vọng Bất hủ mộc rơi vào trong tay Thanh Chủ, không hi vọng phụ thân ngươi trường sinh bất tử đi! Sợ lão bất tử ta không giao vương vị cho ngươi sao? Ngươi yên tâm, nếu thật sự chiếm được Bất hủ mộc, bản vương có thể ẩn cư phía sau!
Ý hắn là ta sẽ không chặn đường của ngươi.
Khấu Tranh lập tức cả kinh, mồ hôi lạnh chảy ướt sũng người, quỳ xuống tại chỗ giải thích: