Phi Thiên

Chương 3337: Giải trừ uy hiếp (2)



- Thiên Nhai cảnh nội Nam quân, người của ta không thể động, ta muốn có quyền khống chế cảnh nội Thiên Nhai Nam quân, đương nhiên ta sẽ không động vào lợi ích của Vương gia ở Thiên Nhai. Một tinh cầu bên ngoài lối ra U Minh không tệ, tặng cho ta. Hạo Thiên đảm bảo sau này không được dùng binh với U Minh chi địa, đồng thời bảo đảm không cho nhân mã người khác quá cảnh dụng binh với U Minh chi địa.

- Đây không phải một điều kiện mà là mấy điều kiện.

- Vậy ngươi ở lại làm thiếp cho ta là được, đối với ta mà nói, một điều kiện này vượt xa mấy điều kiện kia, chỉ là không biết trong lòng Vương gia Tô quản gia có đáng giá này hay không.

Tô Vận xem như hiểu rõ, tên khốn này ngoài miệng chiếm tiện nghi của mình thuần túy là cớ, hắn coi trọng mình mới là lạ, mấy điều kiện phía sau mới là thứ hắn muốn.

Điều kiện đã đề ra, tảng đá trong lòng Tô Vận được đặt xuống, chỉ cần không phải đánh thật là được.

Có điều những chuyện này không phải Tô Vận làm chủ được, nàng liên hệ Hạo Đức Phương tại chỗ xin chỉ thị.

Miêu Nghị cũng không muốn gây chuyện, Hạo Đức Phương cũng không muốn gây chuyện vào lúc này, vì lẽ đó hai bên cũng không cò kè mặc cả gì, cấp tốc quyết định.

Còn bản thân Tô Vận, Miêu Nghị tạm thời không thể thả, muốn giữ lại làm con tin, nhất định phải chờ khi phía bên Hạo Đức Phương công khai với toàn thiên hạ, phía bên hắn mới có thể thả người, bằng không lời nói suông tuyệt đối không được tin, dù sao sau này Miêu Nghị không có năng lực ngăn cản được đối phương.

Có Tô Vận làm con tin, phía Miêu Nghị trước tiên chính thức thông cáo Thiên Nhai với thiên hạ, chỉ trích nói đại quân U Minh muốn tấn công Nam quân đều là lời đồn.

Miêu Nghị vừa thanh minh xong, phía bên Hạo Đức Phương cũng thông qua Thiên Nhai nói rõ Nam quân muốn tấn công đại quân U Minh cũng chỉ là tin đồn, mọi người đều lệ thuộc vào Thiên Đình, là nhân mã của Thiên Đình, lại là hàng xóm của nhau, quan hệ luôn hòa thuận hữu hảo, sẽ không tấn công, cũng không cho phép những thế lực khác mượn đường cảnh nội ngươi tấn công U Minh chi địa, vì đánh tan lời đồn, Nam quân chống đỡ phủ Tổng đốc U Minh quyền khống chế Thiên Nhai, đồng thời nhường ra quyền quản lý một tinh cầu.

Song phương đều không muốn kéo dài, tốc độ cùng động tác đều rất nhanh.

Sự tình cấp tốc quyết định, Hạo Đức Phương ổn định phía sau, thở phào nhẹ nhõm.

Mà Miêu Nghị đương nhiên cũng không cần giữ Tô Vận lại thoải mái thả Tô Vận trở về.

Đến lúc này uy hiếp mà U Minh chi địa phải đối mặt mới xem như chính thức giải trừ, còn những lời công bố vừa rồi có thể duy trì bao lâu thì đó là chuyện sau này, chí ít bên trong một khoảng thời gian sắp tới khẳng định hữu hiệu.

Vào giờ khắc này các tướng phủ Tổng đốc U Minh mới hiểu rõ dụng ý đại nhân triệu tập nhân mã tỏ vẻ muốn tấn công Nam quân, hóa ra là muốn lấy công làm thủ, đang bảo vệ U Minh chi địa, giữ gìn lợi ích của U Minh chi địa. Trên dưới nhân mã tránh thoát một kiếp đè ép sự bất mãn trong bóng tối, tín nhiệm thêm vài phần với mệnh lệnh của Miêu Nghị, đặc biệt là Văn Trạch, tảng đá lớn trong lòng đã được đặt xuống.

Ly cung, Thanh Chủ hừ lạnh một tiếng:

- Vị Ngưu Tổng đốc của chúng ta thật biết nhân cơ hội kiếm lợi.

Quảng Thiên Vương phủ, Quảng Lệnh Công ngồi tĩnh tọa trong phòng mặt trầm như nước, phát hiện mình dằn vặt hồi lâu vẫn để Ngưu Hữu Đức tránh thoát một kiếp, điều này khiến hắn cảm thấy giận dữ, có điều hiện giờ cũng không phải thời điểm tính toán chuyện này, cũng không có tinh lực, tinh lực tạm thời đều đặt trên Bất Hủ mộc.

Khấu Lăng Hư chắp tay đứng trong đình nghe tin khẽ lắc đầu, than nhẹ một tiếng:

- Người này có thể đi tới ngày hôm nay không phải là ngẫu nhiên.

Tranh cướp nhằm vào ba tỷ muội Thường Hồng Mai trong tinh không vẫn đang tiếp tục, quân Cận vệ gấp rút tiếp viện liên tục chạy tới hơn triệu quân Cận vệ một đường xung phong.

Thế lực khắp nơi tập trung tới, có mặc chiến giáp Thiên Đình chế tạo, cũng có mặc không phải chiến giáp chế tạo, thường phục cũng có.

Nhân mã tới ngày càng nhiều, tranh cướp không chỉ không yếu bớt, chém giết ngày càng thêm kịch liệt.

Một nhánh nhân mã mặc thường phục hơn vạn người không biết thuộc thế lực nào hung hãn không sợ chết xông vào chiến trận quân Cận vệ, thực lực không kém.

Khi hai bên giao chiến, một tên tướng lĩnh quân Cận vệ trong hỗn loạn bắn ra một chiếc nhẫn chứa đồ, một tên tu sĩ mặc thường phục đối chiến thuận thế phất tay nhận lấy.

Rất nhanh, đội nhân mã mặc thường phục này không chịu nổi thế tấn công của quân Cận vệ, bị quân Cận vệ ép lui.

Quân Cận vệ tiếp tục đón đỡ các phe nhân mã điên cuồng xông tới, nhân mã thường phục phần lớn tiếp tục truy kích, một vài người bị thương từ bỏ truy đuổi, nhìn theo nhân mã các phe đuổi theo phía sau quân Cận vệ, tên hán tử mặc thường phục âm thầm nhận lấy nhẫn chứa đồ dáng vẻ bị thương kia đứng dậy, nhìn thi thể lơ lửng giữa tinh không, quay đầu truyền âm một tiếng.

- Đi!

Mấy người quan sát bốn phía, nhanh chóng trốn vào trong tinh không sâu xa.

Một ngày sau, dưới mái hiên Ly cung, Thanh Chủ chắp tay nhắm mắt không nói, Vũ Khúc thu tinh linh lại, chắp tay nói:

- Bệ hạ, người đã mang tới bên ngoài cung.

Hai mắt Thanh Chủ mở ra, lộ ý cười:

- Dẫn vào.

Rất nhanh ba người Thường Hồng Mai xuất hiện trong tầm mắt mấy người. Phá Quân thở dài nhỏ tới mức không nghe thấy, vì thuận lợi dẫn mấy người này tới, quân Cận vệ vì che dấu cho mấy người này an toàn trở về, hiện giờ vẫn đang một đường chém giết liều mạng, đến giờ vẫn còn tiếp tục, hi sinh không biết bao nhiều người.

Vì một người trường sinh, cần hi sinh tính mạng vô số người.

Hoàn cảnh xung quanh rất ưu mỹ, giống như tiên cảnh, có thể nhìn thấy bàn long, có thể nhìn thấy phi phượng, còn có thể tùy ý nhìn thấy thiên binh thiên tướng, cao thủ Hiển thánh cũng dễ dàng gặp được, ba tỷ muội kinh hoàng nhìn bốn phía, không biết mình bị mang tới nơi nào.

Nhìn thấy người đứng trên bậc thang, mỗi người khí thế phi phàm, sau khi đi tới bậc thang dưới đình, một tướng chắp tay nói:

- Bệ hạ, người đã mang tới.

Bệ hạ? Ba tỷ muội giật nảy mình, nhìn một nam nhân trang phục hoa lệ trước mắt, không biết chính mình có nghe lầm hay không, thiên hạ này người có thể được gọi là bệ hạ chỉ e có mình Thiên đế, lẽ nào người trước mắt là Thiên đế.

Suy nghĩ tới hoàn cảnh nơi này, du long và phi phượng, ba tỷ muội ngày càng kinh hoàng, lẽ nào đây là Thiên cung trong truyền thuyết?

Thượng Quan Thanh đã quát lên:

- Lớn mật! Nhìn thấy Thiên đế bệ hạ còn không bái kiến!

Trong đầu ba tỷ muội ù ù trợn to mắt nhìn Thanh Chủ trên bậc thang, đúng là Thiên đế?

Ba người theo bản năng sợ hãi tái mặt mày, vội vã quỳ xuống đất, run run nói:

- Bệ hạ!

Cả ba không dám ngẩng đầu.

Thanh Chủ phất tay ra hiệu cho tướng lĩnh áp người tới lui xuống, tâm tình của hắn dường như không tệ, nhìn ra ba tỷ muội căng thẳng, từng bước đi xuống bậc thang, đi tới trước mặt ba nữ, mỉm cười nói:

- Không cần sợ hãi, đứng lên đi!

Mấy người Thượng Quan Thanh trên bậc thang cũng xuống theo.

Ba tỷ muội run run đứng dậy, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

Thanh Chủ hỏi:

- Các ngươi tên gì?

- Thường Hồng Ma, Trác Tương Liên, Đoạn Ái Nhi.

Ba nữ người run cầm cập, âm thanh cũng đang run rẩy.

Thanh Chủ từ từ nói:

- Nghe nói các ngươi có một nhánh Bất Hủ Mộc làm trâm gài tóc, đồng ý hiến cho trẫm nhìn qua sao?

Trác Tương Liên lập tức lấy ra trâm gài tóc, hai tay run run dâng lên.

Đám người Thanh Chủ ánh mắt tập trung vào cây trâm cài tóc trong trắng có đỏ kia.