Phi Thiên

Chương 3339: Kỳ trân cổ quyển (2)



Cao Quan lắc đầu:

- Bước đầu xem ra không có vấn đề gì, theo kinh nghiệm của thần thì không giống như đang nói dối. Từ thẩm vấn tình hình những môn phái khác quanh tinh cầu Thiên Cốc môn xem ra, những người quen ba nàng đều nói ba người này ở Thiên Cốc môn đều rất trong sạch, đơn thuần, không trải qua chuyện gì phức tạp. Nếu như đều đang nói dối vậy ba người này đều không đơn giản, nếu không phải đang nói dối vậy cũng chỉ biết như vậy. Nói chung mặc kệ có phải nói dối hay không, muốn xác định được nhất định phải tìm ra người Thiên Cốc môn, đặc biệt là tên Tống Đạt kia.

Thanh Chủ gật đầu.

Vũ Khúc nói:

- Mấu chốt của vấn đề là người Thiên Cốc môn đều đã biến mất có người đã nhanh chân tới trước, cướp lấy người Thiên Cốc môn.

Cao Quan:

- Từ báo cáo của sơn thần và thổ địa nơi đó, người Thiên Cốc môn gặp kiếp, chuyện đã xảy ra sau khi cây trâm gài tóc kia bị bại lộ ở Thiên Nhai, nói rõ trước đó những người khác cũng không biết Thiên Cốc môn có quan hệ với Bất Hủ mộc. Sau khi xảy ra sự kiện trâm gài tóc mới phát hiện. Xem ra có người biết được nội tình của ba nàng ở Thiên Nhai trước chúng ta một bước, giành trước một bước.

Tư Mã Vấn Thiên cau mày nói:

- Từ tình hình ở Thiên Nhai xem ra, nội tình của ba nàng chúng ta tra được đầu tiên, chúng ta cũng là người đầu tiên chạy tới Thiên Cốc môn, cho dù tin tức bị lộ ra, gần nghìn người Thiên Cốc môn cũng không tập trung cùng nhau, không bị bắt toàn bộ nhanh như vậy chứ?

Cao Quan lạnh nhạt nói:

- Tin tức chưa hẳn là bên trong lộ ra, có thể có người tra được trước chúng ta.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, Phá Quân hỏi:

- Nói thử xem!

Đối với việc tra án, mọi người vẫn tương đối tin tưởng phán đoán của Cao Quan, điểm này Phá Quân cũng không thể phủ nhận, tuy rằng hắn thường mắng Cao Quan là gian thần.

Cao Quan:

- Đạo lý rất đơn giản, từ trong miệng cửa hàng kia tra được lai lịch ba nàng. Thiên Cốc môn cách Thiên nhai Phi Hoa tinh không xa, ba nữ thường xuyên đi tới Thiên Nhai, những người khác biết về ba nàng cũng không kỳ quái, hoàn toàn có thể tra được lai lịch ba nàng trước chúng ta rồi ra tay trước. Có điều có thể nhanh chóng tổ chức nhân thủ cướp đi hơn ngàn người Thiên Cốc môn tuyệt không đơn giản, không phải là người bình thường có thể làm nổi.

Vũ Khúc:

- Chạy tới hiện trường Thiên Cốc môn không thấy người Hạ Hầu gia, ta nghi là người Hạ Hầu gia làm.

Cao Quan:

- Không có mặt ở hiện trường chưa hẳn là đã do họ làm ra, trước giờ Hạ Hầu gia không thích biểu lộ thế lực, người dám cam đoan trong những người ở hiện trường không có người của Hạ Hầu gia? Chỉ có thể nói có thể là Hạ Hầu gia. Hạo Đức Phương cũng có thể, luận sự quen thuộc với cảnh nội Nam quân. Hạ Hầu gia chưa chắc hơn được Hạo Đức Phương, khả năng bắt lấy tình hình của ba cô gái này rất lớn. Có điều hai người đều có khả năng, hoặc là nói mọi người đều có khả năng, dưới tình hình không có manh mối đều không thể loại trừ, đều có khả năng giả dạng che dấu tai mắt người đời.

Mọi người im lặng, đúng là như vậy. Hạo Đức Phương ở cảnh nội Nam quân nhiều năm, khắp nơi là người của Hạo Đức Phương, nắm giữ thông tin ra tay trước cũng không có gì lạ. Nhân mã Hạo Đức Phương chạy tới chạy lui nói không chừng chính là vì che dấu chân tướng.

Cao Quan nhìn vào vật trên tay Thanh Chủ:

- Trâm gài tóc đã đạt tới tay, hiện giờ cần phải xác nhận đây có phải là Bất Hủ mộc hay không, hết thảy đều cần xây dựng trên cơ thể hàng thật, vạn nhất là giả. Vậy thì phí công.

Thanh Chủ đặt trâm gài tóc trước mũi ngửi một cái, nói:

- Thượng Quan, ngươi tới Tinh Thần điện Tàng Thư các mang Kỳ trân cổ quyển tới.

Hắn cũng không có tư tàng với mọi người, mà nói rõ muốn xác thực trước mặt mọi người.

- Vâng!

Thượng Quan Thanh đáp lại, cấp tốc rời đi.

Ước chừng chưa tới nửa canh giờ. Thượng Quan Thanh một lần nữa bay vệ hạ xuống trước mặt mọi người, lấy ra một quyển sách cực dày dâng lên.

Được Thanh Chủ ra hiệu, Thượng Quan Thanh tìm kiếm trước mặt mọi người, mấy người cũng vây quanh quan sát, chỉ thấy trang giấy Thượng Quan Thanh lật xem có chút dày, dường như còn có thể co dãn, màu trắng xanh, dường như làm bằng da loài động vật nào đó.

- Bệ hạ, tìm được rồi.

Không bao lâu sau, Thượng Quan Thanh hô lên, đưa tới trước mặt Thanh Chủ.

Chỉ thấy trên mặt giấy trắng xanh vẽ một cây đại thụ đón gió tuyết, đồ án bên trên giấy đều là những đường nét màu đen, không phân biệt được màu sắc, nhưng miêu tả rất kỳ càng. So sánh với cây trâm gài tóc trên tay Thanh Chủ, tuy không biết dáng dấp cây cối nguyên bản của cây trâm gài tóc, nhưng dựa vào lá cây trên trâm gài tóc, vừa đối chiếu lập tức phát hiện giống như đúc, lá cây hình hai trái tim chồng lên nhau, rất dễ phân biệt.

Trong lòng mọi người khẽ giật, nhìn nhau, lại nhìn hình vẽ trong sách, hình dung ra cây thực tế.

Thanh Chủ đột nhiên lấy ra một thanh chủy thủ, dùng sức chém một cái, trâm gài tóc không đứt gãy, rất cứng cỏi, vết cắt lại bắt đầu tự liền lại.

Sau đó mấy người lắc mình ra khỏi Ly cung, ra bên ngoài, Thanh Chủ lấy ra lấy ra một khối tinh thạch lửa đốt lên, thi pháp khống chế độ lửa, đốt cháy trâm gài tóc. Nhiệt độ tinh thạch lửa tuy cao, trâm gài tóc chịu lửa rất tốt, dần dần mới bắt đầu cháy, khói dần bốc lên. Khói vừa xuất hiện, mùi thơm thoang thoảng khi trước trở nên nồng nặc, càng đốt càng thơm khiến tinh thần người ngửi vô cùng thoải mái.

Trong chốc lát, mấy người nhìn bốn phía mặt đất, chỉ thấy những động vật côn trùng nhỏ như sâu kiến đua nhau bò ra, vội vàng bò tới nơi này, chim nhỏ bay ngang qua bị hấp dẫn lại đây, bay quanh kêu ríu rít quanh đỉnh đầu mấy người.