Phi Thiên

Chương 3352: Bại hoại (1)



Ngọn núi ngăm đen to lớn, phong cách cổ xưa, cứng rắn như một tòa tháp đen hiện ra trước mắt, từng luồng dung nham uốn lượn như rồng chậm rãi từ trên núi chảy xuống, thế núi hiểm trở, đá lởm chởm, Miêu Nghị chạy nhanh tới trước, cuối cùng thả người nhảy lên, dừng ở trên sườn núi.

Phía bện dưới sườn núi chính là hồ dung nham sôi trào, màu đỏ bắt mắt, bọt khí dung nham không ngừng nổi lên, nổ lùng bùng.

Nhìn ngọn núi đen tràn ngập khí tức viền cổ, đứng bên cạnh hồ dung nham, Miêu Nghị cảm thấy mình nhỏ bé như một hạt bụi.

Trong hồ dung nham, dường như nhận ra bên ngoài có kẻ xâm lấn, từng con quái thú theo dung nham nổi lên, còn có đại hán tóc đỏ, đều là Hỏa linh.

Có hỏa linh lộ vẻ táo bạo, phồng mồm trợn má, dường như chuẩn bị tiến công, có Hỏa linh đã quen Miêu Nghị liền đưa tay ngăn trở, vì vậy cả đám Hỏa linh nổi trên hồ dung nham lẳng lặng đứng nhìn Miêu Nghị.

Miêu Nghị nhìn chằm chằm dưới hồ dung nham, lại ngẩng đầu nhìn ngọn núi đen to lớn kia, thì ra là Long huyệt, hắn đột nhiên ngẩng mặt lên trời thét dài:

- Ngao...

- Ngao...

Trong Long huyệt đột nhiên vang lên tiếng Long ngâm, vang vọng trong Bất Diệt Thiên cốc, xông thẳng lên trời cao.

Miêu Nghị sửng sốt một chút, pháp nhãn khẽ động, nhìn về phía một hang núi, chỉ thấy một cái đầu quái thú lộ ra.

Con ngươi đỏ máu của quái thú nhìn chằm chằm về phía hắn, sau đó toàn thân quái thú chui ra. Miêu Nghị chấn động, đó là một con cự long màu đen, dữ tợn, uy vũ, hùng tráng, bay một vòng quanh đỉnh núi, vẫy đuôi bay thẳng lên mây xanh, sau đó lại thét dài một tiếng.

- Miêu Nghị bị giật mình không nhỏ, trong Long huyệt có ẩn dấu cự long, là Long chân chính lần trước hắn lại không phát hiện.

Trên không trung gió nổi mây phun, sấm sét từng cơn, sét đánh từng đợt. Miêu Nghị nhíu mày, đợt sét đánh kia khiến Miêu Nghị ý thức được chuyện gì đó, chỉ là không dám xác nhận.

Đột nhiên gió gió mây sấm sét, một điểm đen xông vọt xuống, Cự long màu đen thể như sét đánh xông về phía hắn, khí thế như muốn đục thủng đại địa.

Đồng tử đang nhìn lên co lại, đề phòng cao độ.

Vù! Cự long màu đen rơi mạnh xuống đất, bốn trảo áp xuống, hóa giải lực trùng kích, khống chế lực đạo rất tốt, mặt đất không hề bị tổn hại, chỉ là tạo thành một đợt cuồng phong khiến đất đá bay tứ tung.

Lân giáp trên thân thể to lớn chậm rãi khép lại, khí lưu xung quanh người nó cũng dần biến mất, cái đầu đen cúi xuống dưới, mở rộng miệng, răng nanh lộ ra, đột nhiên phát ra tiếng người đầy kỳ quái:

- Đại nhân, cuối cùng ngài đã trở về rồi.

Đầu lưỡi đỏ tươi thè ra, liếm liếm, chỉ là còn chưa liếm tới trước người Miêu Nghị liên ngừng, không dám tiến lên.

Miêu Nghị cầm Nghịch Lân thương trong tay, mũi thương sắc bén chỉ vào:

- Khặc khặc!

Hắc long cười gian một tiếng, thu đầu lười lại trong miệng.

Miêu Nghị nghi hoặc hỏi:

- Hắc Thán?

- Đúng vậy đúng vậy!

Hắc long thu một cái móng vuốt lại vuốt ngực, kích động nói:

- Ta là Bàn tặc này, ngươi không biết ta sao?

Cũng đúng, hiện giờ ta trở nên uy vũ hùng tráng như vậy, phải lau mắt nhìn cũng là chuyện bình thường.

Đầu nghểnh lên, dáng vẻ cao ngạo.

Miêu Nghị liếc mắt, thu thương lại, hắn xác nhận đây chính là Hắc Thán, dáng vẻ không biết xấu hổ này của nó rất dễ phân biệt.

Thấy cả hai quen biết nhau, Hỏa linh trên ao dung nham lần lượt chìm xuống.

Miêu Nghị đưa mắt quét nhìn phía dưới, lại nhìn Hắc long:

- Sao ngươi lại biến thành như này?

- Long nha! Hiện giờ ta là Chân long rồi, đã tiến giai thành Chân long, ngươi không cao hứng sao?

Hắc long tỏ dáng vẻ rất lâu không có người nói chuyện phiếm. Vừa mở miệng đã không thể dừng được:

- Đại nhân, ngươi không biết đâu, cảm giác khi tiến giai Chân long thực sự quá thống khổ...

Miêu Nghị chăm chú nghe Hắc Thán kể quá trình thoát thai hoán cốt, nghe nó kể rõ quá trình đây dày vò thống khổ kia.

Chỉ là lúc bắt đầu nghe còn có vài phần thổn thức, có chút không đành lòng, có chút đồng tình, nhưng cuối cùng phát hiện Hắc Thán đều là nói phét, dong dài không dứt, không ngừng mèo khen mèo dài đuôi. Miêu Nghị dần không có hứng thú, không muốn tiếp tục nghe nó nói nhảm, ánh mắt nhìn về phía Long huyệt, đột nhiên thả người nhảy xuống vách núi, rơi vào hồ dung nham, giống như Thảo thượng phi, chạy về phía đại sơn, lại cấp tốc chạy lên trên.

- Này, ta còn chưa nói xong...

Hắc long hú lên quái dị, bay đi, hạ xuống núi, bốn trảo chạy vội đuổi theo bên người Miêu Nghị, tiếp tục thổ lộ.

Miêu Nghị nhảy lên đại môn hình dạng đầu rồng, tiến vào bên trong.

Hắc long theo đuôi tiến vào, vẫn không ngừng lải nhải.

Tiến vào đại điện, nguyện tό hỏa tràn ngập phiêu đãng, kỳ quan trong ao Long Diễm vẫn còn liệt diễm vặn vẹo như một con Hỏa long đang chạy trong hư không.

- Câm miệng!

Miêu Nghị quát lên một tiếng, lúc ban đầu hắn còn chờ mong gặp mặt Hắc Thán, ai ngờ vừa gặp đã bị thằng này làm phiền.

Nuốt một ngụm nước miếng cái ực. Hắc Thán câm miệng lại, con mắt to lớn xoay tròn nhìn chằm chằm Miêu Nghị. Nó phát hiện giờ mỗi cái giơ tay nhấc chân của Miêu Nghị đều mang khí thế hơn năm đó.

- Tiền bối.

Miêu Nghị chắp tay hành lễ với hỏa ảnh trong ao Long Diễm.

Ong một tiếng, liệt diễm trên ao Long Diễm phun trào, hóa thành một cái đầu rồng dữ tợn, cặp mặt lửa to lớn nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị, giọng nói uy nghiêm vang vọng trong cung điện:

- Người trẻ tuổi, ngươi đã tới rồi.

Thanh âm tám người hòa vào một chỗ, một lần nữa Miêu Nghị được nghe thanh âm cổ quái này, cung kính nói:

- Đúng vậy, ta đã trở về.

Đầu rồng liệt diễm hỏi:

- Ngươi trở lại làm gì? Là muốn dẫn con bò sát này ly khai sao? Nếu là như vậy thì mau mang hắn đi, những năm nay ta đã chịu đủ rồi, mau để cho hắn cút!

Miêu Nghị có phần câm nín, không nghĩ tới vừa gặp mặt tàn hồn Long thần, người ta vừa mở miệng đã yêu cầu vậy. Không bết rốt cục Hắc Thán đã làm những chuyện gì.

Hắc Thán trừng mắt lớn:

- Lão tạp chủng, ta là Chân long thật hơn ngươi, không phải là bò sát, ta không đi thì ngươi có thể làm gì ta?

- Cút!

Đầu rồng liệt diễm lập tức nổi giận, long diễm trong ao hóa thành Liệt diễm long trảo, đánh ra thế như lôi đình, đánh lên người Hắc Thán, tọa thành cuồng phong cuồng bạo.