Đối với những chuyện này, chẳng những đầu rồng Liệt diễm mà Hắc Thán cũng hứng thú nghe.
Đối với Doanh Cửu Quang gì đó, đầu rồng Liệt diễm biết rõ, cũng biết Doanh Cửu Quang ở triều đại này quyền cao chức trọng, nhưng lại không có quan hệ gì. Dù sao trước đây hắn bị hủy trong tay Yêu tăng Nam Ba, căn bản không phải người cùng thời đại với Doanh Cửu Quang, cho nên Doanh Cửu Quang sụp đổ không có hứng thú gì với hắn, hắn chú ý chính là biến hóa thế cục ngoại giới, phải chăng có lợi cho Long tộc hắn hay không.
Nghe nói bên ngoài đang tập trung vào Bất hủ mộc, không khỏi cười lạnh một tiếng:
- Bất hủ mộc, tìm được thì tốt, tốt nhất có thể để cho đám người Thanh Chủ đánh tới người chết ta sống.
Miêu Nghị hiểu rõ tâm tình của hắn, đoán chừng ước gì bên ngoài Bất hủ mộc mà thiên hạ đại loạn, Long tộc có thể thừa cơ thoát khốn mới tốt, chỉ có điều nghe thấy Bất hủ mộc, ánh mắt Bất hủ mộc lóe lên.
- Không biết tiền bố đã gặp Bất hủ mộc chưa?
Đầu rồng Liệt diễm:
- Đà gặp, trước đây rất lâu ở Cổ băng nguyên có một gốc chỉ có điều về sau có người vì cầu trường sinh, được Phượng tộc cho phép, chặt rồi.
Miêu Nghị cảm thấy đau răng, không biết tiểu thế giới kia có phải Bất hủ mộc hay không, nếu đúng là thật vậy đúng là gặp quỷ rồi, như vậy cũng có thể bị người chém mất. Hắn không kìm được hỏi:
- Có lời đồn rằng uống máu Bất hủ mộc là có thể trường sinh, không cân phải chặt đổ cả cây chứ?
Đầu rồng Liệt diễm hừ lạnh nói:
- Tâm tư quấy phá mà thôi, năm đó Phượng tộc chịu nhân tình của người đó, đồng ý đưa Bất hủ mộc cho người ta, kết quả người nọ muốn một mình trường sinh, không muốn có ai sánh vai, sau khi mình thực hiện được liền chặt Bất hủ mộc.
Miêu Nghị hoài nghi hỏi:
- Nói cách khác người nọ thực đã trường sinh?
Đầu rồng Liệt diễm cười ha hả, nói:
- Trường sinh, trường sinh thì sao? Người đó đã được trường sinh, không biết vì sao thực lực không đủ, cuối cùng vẫn chết trong tay Yêu tăng Nam Ba. Người trẻ tuổi, trường sinh và thực lực là không có quan hệ trực tiếp, trường sinh không có nghĩa là không có ai có thể giết chết ngươi. Ta có thể trường sinh thì như nào, còn không phải trở thành như này sao, Yêu tăng Nam Ba đạt tới Thần hồn cảnh có thể trường sinh thì như nào? Thiên lý tuần hoàn đều có đạo lý tồn tại riêng, không hợp với thế đạo, há có thể trường sinh?
Miêu Nghị:
- Nhưng theo ta được biết, Yêu tăng Nam Ba thần hồn bất diệt, chỉ là tạm thời bị phong ấn, còn có cơ hội trọng sinh.
Hắn cũng không nói mình đã tìm được ra phong ấn. Đầu rồng Liệt diễm thở dài:
- Yêu tăng Nam Ba đích thực là tuyệt thế yêu nghiệt từ cổ chí kim, nhưng trọng sinh thì như thế nào, chẳng lẽ hắn thực sự cho là mình có thể trọn đời áp đảo trên chúng sinh sao? Đó là si tâm vọng tưởng! Vạn sự vạn vật trên đời này đều có đạo lý riêng, sao có thể bị một người trói buộc trọn đời, hắn có thể khiến cho tất cả cá thiếu nước mà sống sao? Hắn có thể khiến chim hót hoa nở không tồn tại sao? Hắn có thể khiến con người hỉ nộ ái ố không còn sao? Ngay cả những thứ đơn giản nhất đều không ai có thể khống chế, sao lại có người có thể chính thức áp đảo chúng sinh!
Miêu Nghị:
- Chẳng lẽ tiền bối không lo lắng Yêu tăng Nam Ba sau khi thoát khốn sẽ lại ra tay với Long tộc?
Đầu rồng Liệt diễm:
- Long tộc đã trở thành như vậy rồi, còn có gì phải lo lắng nữa? Người trẻ tuổi, ngươi phải hiểu được một điểm, cho dù tu vi ngươi cao, thực lực có mạnh hơn nữa thì sớm muộn cũng có thời điểm té ngã, chỉ có thuận theo tự nhiên, hoa nở hoa tàn mới là đạo trường sinh bất diệt trong thế gian này. Yêu tăng Nam Ba cho dù thoát khốn thì có sao, hắn không làm bậy thì thôi, chỉ cần tác oai tác quái, bên trong tối tăm sẽ tự có người nên xuất hiện xuất hiện, tự sẽ có người thu thập hắn.
Đối với chuyện này, Miêu Nghị cũng không dám gật bừa, cho dù đối phương nói có lý, hắn cũng thừa nhận đối phương nói có lý, nhưng nói đều là những đạo lý. Vấn đề hiện thực cũng là vấn đề mỗi người phải đối mặt, cho dù Miêu Nghị hắn nghĩ thông suốt, cũng không thể trơ mắt nhìn Yêu tăng Nam Ba giết chết mình hay người thân mà mặc kệ, nếu là như vậy hắn cần gì đau khổ cầu sinh tồn, cần gì phải tranh đoạt tới người chết ta sống.
Cho nên Miêu Nghị cảm thấy nói những lời này không có ý nghĩa với hắn, chuyển lại chủ đề trước đó:
- Bất hủ mộc hình dạng như nào?
Nghe truyền thuyết nói không đủ tin cậy, hắn vẫn muốn nghe người đã nhìn qua để chứng nhận, như vậy chắc hắn đáng tin hơn một chút.
- Toàn thân trắng muốt như ngọc, bên trong có mạch máu...
Đầu rồng Liệt diễm tả rõ hiểu biết của mình về Bất hủ mộс.
Lắng nghe rồi khắc sâu vào trí nhớ, Miêu Nghị không nhịn được thầm cười khổ, xem ra gốc cây Phong Bắc Trần chém đứt kia đúng thực là Bất Hủ mộc, đúng là có mắt mà không nhìn thấy vàng ngọc, cơ hội trường sinh tốt như vậy mà bị Phong Bắc Trần chặt đứt. Nghĩ tới gốc cây Bất Hủ mộc ở Cổ băng nguyên cũng bị chặt. Miêu Nghị không nhịn được hỏi:
- Không biết người chặt Cổ băng nguyên Bất Hủ mộc là người như nào?
- Ha ha!
Đầu rồng Liệt diễm dường như nghe một câu chuyện cười, cười lớn không dứt, một lúc sau mới chậm rãi nói:
- Trên đời người có thể khiến cho Phượng tộc nợ ơn không nhiều lắm, người có thể ra vào Cổ băng nguyên chém Bất hủ mộc... Người truyền đại pháp cho ngươi hẳn là phải biết rõ mới đúng, chẳng lẽ hắn chưa nói cho ngươi sao?
- Hả...
Miêu Nghị sửng sốt, chẳng lẽ là Bạch chủ? Chỉ có điều nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, vừa rồi đối phương nói người nọ đã chết trong tay Yêu tăng Nam Ba, Bạch chủ lại không chết trong tay Yêu tăng Nam Ba... Đột nhiên hắn cả kinh, nói:
- Chẳng lẽ là sư phụ của hắn?
Đầu rồng Liệt duễm thở dài một tiếng, không hề phủ nhận:
- Lại nói Yêu tăng Nam Ba quật khởi cũng có quan hệ với hắn. Thời điểm trước kia Yêu tăng Nam Ba vốn không phải đối thủ của hắn, làm xằng làm bậy, rơi vào tay hắn đã bị nhốt lại. Lại vì hắn chạy đi chặt Bất hủ mộc, khiến cho Yêu tăng tìm được cơ hội chạy thoát mới khiến Yêu tăng Nam Ba có cơ hội quật khởi. Phượng tộc cho hắn chém Bất hủ mộc, Long tộc cũng bỏ mặc không ngăn cản, kết quả hắn chặt cây lại chết trong tay Yêu tăng Nam Ba, hai tộc Long Phượng cũng gặp phải hạo kiếp, ngươi nói xem đây có phải thiện ác có báo mà trong tối tăm đã định hay không? Có thể trách được ai!
Hóa ra có chuyện như vậy, Miêu Nghị kinh ngạc, xem ra đúng là vị sư gia tiện nghi kia của mình chém rồi. Dương Khánh nói động tình bên ngoài Bất hủ mộc là do Bạch chủ ra tay, chẳng lẽ cây trâm gài tóc kia đến từ Cổ băng nguyên Bất hủ mộc.
Hắn lại nghĩ tới Phong Bắc Trần, Phong Bắc Trần chặt Bất hủ mộc, kết quả chết ở trong tay hắn, đây có thể coi là báo ứng hay không? Hai người chặt Bất hủ mộc đều bị người giết... Có một số việc không muốn nghĩ sâu, nếu không cảm thấy trong tối tăm đúng là có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, ở trên tay mình nhiều nợ máu như vậy, nghĩ lại thì đúng là dọa người.