Phi Thiên

Chương 3389: Để lại một tay (2)



Doanh Nguyệt yếu ớt hỏi:

- Nhi tử của Bạch Mi chính là đồ đệ của hắn. Bạch chủ sao?

Yêu tăng Nam Ba lắc đầu nói: - Nhi tử là nhi tử, đồ đệ là đồ đệ, không phải là Bạch chủ trong lời ngươi, đô đệ hắn không phải là ta buông tha là tựchạy thoát.

Ánh mắt Doanh Nguyệt chớp chớp.

- Nhi tử Bạch Mi hẳn cũng không phải bình thường, vì sao sau đó chỉ nghe nói Bạch chủ mà chưa từng nghe nói tới con trai hăm?

Yêu tăng Nam Ba trầm ngâm nói:

- Chuyện này ta cũng không rõ, sau này con trai hắn đi nơi nào ta cũng không biết, nếu ta đã đồng ý buông tha cho con trai hắn thì sẽ không theo dõi không tha, nếu như muốn báo thù cho cha thì cứ trực tiếp tới tìm. Sau đó ta cũng không có cơ hội quan tâm tới con trai hắn, dù lúc ta giết Bạch mi, thực lực của Bạch Mi thực lực bất phàm, không hổ là mộtđời thiên kiêu, có năng lực đoạt tạo hóa thiên địa âm dương, đánh ta trọng thương, đây chính là một trận đánh thoải mái nhất từ khi ta tung hoành thiên hạ cho tới giờ. Khi trước nói ta là cao thủ đệ nhất thiên hạ cũng không quá, hai người khác nổi danh trong hàng tam tiên cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng thôi, gộp lại cũng không phải đối thủ của hắn, Bạch Mi lào nhi đúng là có lòng dung hòa người khác!

Ánh mắt Doanh Nguyệt sáng lên, chớp chớp, hàn huyên nhiều như vậy, nàng phát hiện vị sư phụ tiện nghi trong truyền thuyết này cũng không khó nói chuyện như trong truyền thuyết, tiếp tục yếu ớt hỏi:

- Mọi người đồn rằng sư phụ sau cuộc chiến với Bạch Mi, bị lục thánh nhân cơ hội hạ thủ?

- Yêu tăng Nam Ba không phủ nhận, chỉ cười lạnh một tiếng:

- Sáu tên ngu xuẩn kia, bị Hạ Hầu tiểu tặc tính kế mà không biết, dùng Diệt pháp trận của giáo ta để giam cầm ta, khi đó ta nói với sáu tên bọn họ sớm muộn cũng chết trong tay Hạ Hầu tiểu tặc, kết quả không nằm ngoài dự liệu của ta. Hạ Hầu tiểu tặc lại nâng đỡ đệ tử tam tiên diệt bọn chúng. Lại nói năm đó ta cũng đã trúng bẩy của tên tiểu tặc, khi đó hai đạo chính ta cùng tấn công ta, ta đã nhận ra có điều không đúng, nhận ra được bên người đang gây thù hằn khắp nơi, tra tới trên người Hạ Hầu gia, người khác không có lá gan kia, ta đương nhiên cho rằng là Hạ Hầu Trường An có dị tâm, đứng ở sau quạt gió thổi lửa, do đó ta đã giết Hạ Hầu Trường An. Sau này khi ta bị nhốt mới tỉnh ngộ, là tên tiểu tử không đáng chú ý kia của Hạ Hầu gia quấy phá tính kế sau lưng, đúng là phụ thuộc vào số mệnh, ta sơ sảy bất cẩn bị hắn chút chướng nhãn pháp che dấu được, vốn nghĩ rằng đã tra rõ nhưng thực ra không tra được gì, cuối cùng khiến mình lật thuyền trong mương, cuối cùng từ trên xuống dáy, bảy thầy trò trong môn ta đều bại trong tay tên tiểu tử kia, thật đáng trách!

Doanh Nguyệt ngừng không hỏi nữa, có điều khóe miệng nhểch lên, thâm nghĩ sáu tên đô đệ liên thủ đối phó ngươi, chỉ e ngươi cũng có mặt cần phải tỉnh lại.

Ai ngờ, Yêu tăng Nam Ba giống như mọc mắt ở sau luring. đường như nhìn thấy phản ứng của nàng vậy, hỏi:

- Có phải là ngươi đang nghĩ sáu tên đồ đệ đều không đứng ở phía ta, khẳng định ta đã làm chuyện gì quá mức rồi không?

Doanh Nguyệt vội vàng lắc đầu:

- Không hề.

Yêu tăng Nam Ba nói:

- Sau khi ta bị nhốt cũng từng hỏi sáu người bọn họ vì sao dê dàng trúng kê của Hạ Hầu tiêu tặc kia, ngươi đoán xem bọn chúng nói như nào?

Doanh Nguyệt cũng muốn biết suy nghĩ của sáu vị sư huynh kia, hỏi:

- Xin sư phụ chỉ dạy.

Yêu tăng Nam Ba thở dài một tiếng:

- Bọn chúng nói gìống như truyền thuyết ngươi nghe vậy, cho rằng ta coi mạng người như rơm rác, coi chính mình là thần, bọn họ luôn sống trong sợ hãi, sợ ta, đây chính là lý do! Bọn chúng cũng không nghĩ xem thế đạo khi đó loạn lạc tới mức nào, ta chịu đủ loại khổ, có câu thời loạn lạc dùng làm tiêu chuẩn, nếu không có ta sát phạt, cuộc chiến chính tà lắng xuống nhanh như vậy sao? Sau đó chúng có thể nhanh chóng thành lập trật tự lục đạo như vậy sao? Không có cơ sở ta đặt xuống, bây giờ Thanh chủ và Phật chủ dựa vào đâu để thành lập trật tự hiện giờ? Lẽ nào bọn chúng mạnh hơn Khổ Minh hay Thanh Thiên sao? Nếu như không có cơ sở do ta đặt xuống, tên Ngưu Hữu Đức kia dựa vào đâu mà chỉ tu vi cảnh giới Thải Liên đã có thể trở thành chư hầu một phương? Ta sớm đã có ý phá cuộc chiến chính tà vì bình loạn thiên hạ, ta đã đến trường sinh vô địch thiên hạ, cái gọi là bá chủ thiên hạ không có ý nghĩa gì với ta cả. Khi trước tầm mắt ta đã vượt qua dùng trời sao này, đây chính là lý do vì sao ta thu sáu người bọn họ làm đồ đệ. phân tích ra công pháp lục đạo truyền cho sáu người bọn họ. muốn bọn họ ràng buộc lục đạo, từng bước thành lập trật tự!

Trong lòng Doanh Nguyệt có chút không cho là đúng. không biết có phải là hắn đang khiến mình trở nên hoàn mỹ. khiến mình vui lòng phục tùng, bán mạng cho nư sư phụ này hay không.

Yêu tăng Nam Ba xoay người lại:

- Ngươi tin cũng được, không tin cũng không sao. Sở dĩ nhắc tới sáu tên nghiệt đồ kia cho ngươi là vì ta đã ăn một lần thiệt thòi, dù gì cũng lưu lại một tay, truyền Vô tướng cho ngươi cũng không phải đầy đủ, chỉ truyền cho ngươi một nửa.

- Đệ tử hiểu rõ.

Doanh Nguyệt cung kính đáp một tiếng, biểu hiện không chút oán hận, nhưng có điều vân cẩn thận nhìn Yêu tăng Nam Ba, dè dặt nói:

- Sư phụ, kỳ thực ta ở Doanh gia không hề có sức hiệu triệu gì, bộ hạ cũ của Doanh gia sẽ không nghe theo ta triệu hoán.

Yêu tăng Nam Ba:

- Kẻ ngu mới tìm những người kia báo thù, ta không hi Vọng ngươi có sức hiệu triệu gì cả, chỉ coi ngươi là một lá cờ, dê dàng tụ tập người Doanh gia lại, bọn họ không có người đứng đầu, ngươi dựng lá cờ Doanh gia lên một lần nữa, bọn họ sẽ không nhịn được mà nhìn sang.

- Cho dù ta có thể tụ tập được họ bọn họ cũng chưa chắc đã nghe ta.

Doanh Nguyệt cười khổ, bây giờ cô hiểu tình thế của mình như nào...

Yêu tăng Nam Ba:

- Không nghe lời ngươi là vì ngươi không thể cho họ hi vọng, ta đứng phía sau ngươi thì không giông. Doanh Nguyệt thử dò xét:

- Nói cho bọn họ biết ngài là Sư phụ cua ta. để họ tới đây sao?

Yêu tăng Nam Ba:

- Nếu ngươi thực sự nói ra e rằng chúng trốn còn không kịp, sợ rước họa vào thân, chỉ có thể trôn xa hơn.