Trong đại điện nghị sự, phong ba tới nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi nhân mã bắt quân Cận vệ lui xuống, đám người Từ Đường Nhiên hãi hùng khiếp vía, cảnh tượng vừa rồi đúng là đã dọa bọn họ sợ kinh hồn, thiếu chút nữa cho rằng Miêu Nghị cũng định ra tay với bọn họ, lúc này từng người từng người chậm rãi đi ra giữa cung điện, nghi hoặc mà nhìn Miêu Nghị, trong lòng đang suy đoán rốt cục chuyện gì xảy ra, vì sao trước đó không có chút đầu mối.
Dương Khánh trốn trong gian phòng nhỏ gần đó không nói gì, hắn xem như đã cảm nhận rõ ràng được sự thua kém giữa mình và Miêu Nghị, đường đường phó Tổng đốc, ngay cả tội danh cũng không có, chỉ bịa ra một lý do, nói bắt liền bắt, đơn giản thô bạo, gọn gàng nhanh chóng đã giải quyết sự việc, sau này phải bàn giao như nào với Thiên Đình?
Từ Đường Nhiên đánh bạo hỏi một câu:
- Đại nhân, xảy ra chuyện gì?
Miêu Nghị liếc hắn một cái, không phản ứng, lên tiếng nói:
- Mạch Tử!
Mạch Tử đi ra chắp tay đáp:
- Có! Miêu Nghị:
- Lập tức lĩnh một triệu tinh nhuệ, bí mật tiến vào Quỷ thị, vây quanh Tín Nghĩa các nghe lệnh làm việc!
- Tuân lệnh! Mạch Tử đáp, Miêu Nghị:
- Nam Cung Như Ngọc!
Nam Cung Như Ngọc chắp tay nói:
- Có! Miêu Nghị:
- Lập tức lĩnh năm triệu tinh nhuệ, mai phục xung quanh Quỷ thị không có lệnh không được hành động!
- Tuân lệnh!
Nam Cung Như Ngọc đáp lại, Miêu Nghị phất tay nói:
- Cứ như vậy đi, những người khác đều trở lại nghỉ ngơi đi.
- Vâng!
Mọi người chắp tay đáp, chỉ là trong lòng không khỏi nói thầm, rốt cục là xảy ra chuyện gì. Vì sao lại là hai nữ nhân này?
Miêu Nghị lần lượt rời khỏi. Từ Đường Nhiên có chút chần chừ, có vẻ như không muốn đi, thực sự là ngày hôm nay quá mức kỳ lạ, mấu chốt nhất chính là không liên quan gì tới hắn, cảm giác mình không được tín nhiệm khiến hắn rất khó lòng tiếp thu, cũng có chút bất an.
Hắn dựa vào gì lên chức? Chính là dựa vào sự tín nhiệm của Miêu Nghị. Vì vậy hắn nhắm mắt nói:
- Đại nhân...
Hắn muốn tìm chuyện làm, cho dù nguy hiểm, mệt mỏi đi nữa cũng cam tâm tình nguyên, hiện giờ coi như để hắn đi liều mạng hắn cũng sẽ vỗ ngực nhận lấy, không chút chối từ, ai ngờ Miêu Nghị lạnh lùng nhìn nói, ngắt lời:
- Bảo ngươi trở về nghỉ ngơi, không nghe thấy sao?
- Hả... Vâng vâng vâng! Từ Đường Nhiên mặt cười gượng, mau chóng lui ra, tuân mệnh trở về nghỉ ngơi.
Bên trong điện không còn người ngoài. Miêu Nghị hỏi Dương Triệu Thanh ở bên.
- Bên đám người Phục Thanh đã thông báo vào vị trí chưa?
Tuy rằng gọi Mạch Tử và Nam Cung Như Ngọc làm tướng, nhưng hắn càng tín nhiệm đám người Phục Thanh, Phục Thanh và bộ hạ cũ U Minh chính là con mắt nhìn chằm chằm mọi hành động phía dưới của hắn, lần này đương nhiên sẽ sắp xếp những người này tham gia hành động.
Dương Triệu Thanh nói:
- Đã thông báo vị trí!
Dương Khánh cũng từ sau thiên điện đi ra, còn muốn nhắc nhở cẩn thận.
Ai ngờ ánh mắt Miêu Nghị chỉ quét qua trên người hắn đã đứng dậy mà đi, không có ý định dài dòng chuyện này thêm nữa.
Dương Khánh đành phải thôi, lời lên tới miệng lại nuốt trở lại, biết Miêu Nghị sẽ không thể chuyện gì cũng nghe hắn, sẽ có suy nghĩ của mình, thời điểm nên quyết đoán đều giải quyết nhanh chóng, không tính tới hậu quả.
Vừa ra hậu điện, Miêu Nghị lấy tinh linh trong ống tay áo ra, liên hệ Bàng Quán, mời Bàng đại soái tới phủ Tổng đốc U Minh gặp mặt.
Trở lại trong phòng, Phi Hồng ra đón, bồi tiếp Miêu Nghị cùng trở về tâm cung, khi cởi áo choàng cho Miêu Nghị, hỏi:
- Đại nhân, vừa này hình như thiếp thân nhìn thấy ngài bắt hết đám người quân Cận vệ?
- Thám tử giám sát tả bộ quả nhiên mắt sáng như tuyết.
Phi Hồng có chút ngượng ngùng nói:
- Đại nhân lại chế nhạo thiếp thân. Thiếp thân chỉ e sợ khi Giám sát tả bộ hỏi thì không biết ứng đối ra sao?
Miêu Nghị đưa tay xuống dưới eo, ôm nàng vào trong ngực, sờ soạng, cười lớn nói:
- Không có gì không biết ứng đối, nàng cứ ăn ngay nót thật, hiện giờ liên báo cho Giám sát tả bộ...
Tín Nghĩa các, Thất Tuyệt vội vã đi vào trong phòng Tào Mãn, bẩm báo Tào Mãn:
- Đông gia, tình hình có chút khác thường, trong bóng tối xung quanh Tín Nghĩa các có không ít nhân mã U Minh.
Tào Mãn khẽ mỉm cười:
- Không có chuyện gì, không cần để ý tới, là ta điều đến.
- Hả...
Thất Tuyệt sửng sốt.
Dưới ánh trăng tỉnh lặng, trong đình viện. Từ Đường Nhiên chắp tay đi qua đi lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại thỉnh thoảng cúi đầu không nói, thở ngắn thở dài, tâm trạng không yên.
Miêu Nghị bảo hắn trở về nghỉ ngơi, thái độ lạnh như băng, hắn nào nghỉ ngơi cho nỗi, ở trên giường trằn trọc trở mình, hồi lâu sau ra ngoài tản bộ.
Tuyết Linh Lung ở bên cạnh mặc áo lót, khoác áo lụa mỏng, dưới ánh trăng thân thể mềm mại như ẩn như hiện mê người vô cùng. Tuyết Linh Lung biết tâm tình của hắn không tốt, cố ý mặc đồ như vậy, chuẩn bị dùng sự dịu dàng trấn an tâm tình của hắn, ai ngờ Từ Đường Nhiên phung phí của trời, phí công nàng chuẩn bị ăn mặc khiêu khích như vậy, khiến nàng vừa bực mình vừa buồn cười.
- Có phải là ngươi cả nghĩ quá rồi? Tuyết Linh Lung tiến lên, dở khóc dở cười nói:
- Ngươi không làm gì sai, cũng không hề làm gì ngươi mà cân gì phải mất hồn như vậy?
- Ngươi biết cái gì, trong lòng ta hiểu rõ mình có bao nhiều cân lượng, cầm binh đánh giặc không tính vào đâu. Bây giờ bên người đại đô đốc người tài nhiều vô số kể, người đi theo đại đô đốc có đôi khi kém một bước liền từng bước đi xuống, rất có thể chuyện phía sau không có chuyện của ta. Aiii! Ngày hôm nay ta căn bản không được đại nhân chú ý tới, động tĩnh lớn như vậy thậm chí ta không biết cả chuyện gì xảy ra, không ổn, rất không ổn!
Từ Đường Nhiên liên tục xua tay lắc đầu, ánh mắt rơi trên mặt nàng, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, tiến lên bắt tới tay nàng, hỏi:
- Phu nhân có giữ liên lạc với ngươi không, phu nhân có nói thời điểm trở về không?
Tuyết Linh Lung than thở:
- Vẫn nghe lời ngươi, vẫn liên hệ, định kỳ hỏi thăm, phu nhân nói chưa rõ ngày về, dù ngoạn một quãng thời gian, bảo ngươi có chuyện gì có thể dùng tinh linh trực tiếp liên hệ nàng.