- Đại soái ăn thịt, ta uống canh, sau khi chuyện thành, ta rất có hứng thú với địa bàn Mão Lộ, Đại soái cũng biết Hoang Cổ Tử Địa rất quan trọng với việc tu luyện của ta. Ta cảm thấy khống chế nó trong tay vẫn hơn, mong đại soái tác thành!
- Nếu chuyện thật sự thành công, ta không ngại tặng Đại đô đốc!
Bàng Quán dứt khoát đồng ý, có điều lại nói như chém đinh chặt sắt:
- Ta muốn gặp Tào Mãn, có thể không?
Đây không phải là việc nhỏ, việc quan trọng tới tính mạng, hắn có thể tùy vào lời Miêu Nghị nói là đã tin luôn? Nhất định phải gặp Tào Mãn nói cho rõ ràng.
Lão đã nhìn thấy chân dung của Tào Mãn, còn bản thân Tào Mãn thì lào chưa gặp bao giờ, mặc dù thân phận của Tào Mãn đã được Hạ Hầu gia bán công khai, nhưng vẫn vô cùng thần bí, không thường xuất hiện, cũng không phi người ai muốn gặp cũng được, Miêu Nghị gật đầu:
- Nếu Đại soái cảm thấy không phiền thì hiện giờ chúng ta có thể đi tới Tín Nghĩa Các một chuyến. Đương nhiên Bàng Quán sẽ không cảm thấy phiền phức, nơi đó cũng cách U Minh không xa, lão cười nói:
- Nếu đã tới đây thư giãn rồi thì đi dạo khắp chốn cũng chẳng sao.
Dứt lời, lào nghiêng đầu ra hiệu với Trần Hoài Cửu, ý bảo sẵn sàng chuẩn bị.
Sau khi dịch dung xong, mấy người mới ra khỏi cửa, còn mẹ con Tra Như Diễm, tạm thời bị Bàng Quán vứt ra sau đầu luôn... mưu đồ đại sự, tâm trí đâu mà quan tâm tới vợ với con?
Trong hoa viên, mẹ con Tra Như Diễm không nói năng gì. Tra Như Diễm mặt lạnh như tiền, dù Phi Hồng và Tuyết Linh Lung hết lời lấy lòng cũng vô dụng.
Tuy Bàng Tiếu Tiếu cảm thấy mẫu thân làm vậy có chút không ổn, nhưng trước giờ mẫu thân vẫn ương ngạnh như vậy, trong nhà, trừ phụ thân nàng ra thì chẳng ai trị được bà, nàng cũng không dám nói gì, chỉ đành không lên tiếng giống bà, bằng không nhất định sẽ bị bà mắng luôn.
Chờ Bàng Quán dùng tinh linh truyền tin, bảo có việc cùng ra ngoài với Ngưu Hữu Đức một chuyến, bảo mẹ con bà yên tâm ở lại đây. Tra Như Diễm cất tinh linh đi, nhất thời nghiến răng kem két, phát hiện nam nhân thật sự là thứ quá đáng, đến cả lý do cũng chả thèm đưa ra đàng hoàng đã mặc kệ bà rồi.
Không còn Bàng Quán ở đây nữa, lại thêm phải nén một bụng tức. Tra Như Diễm liếc mắt lườm xéo Phi Hồng bên cạnh.
- Cái nơi thôn quê này nhìn tới nhìn lui cũng chỉ vậy, có gì đáng xem đâu.
Tra Như Diễm bỗng nhiên nói một câu như vậy, có vẻ như chẳng còn hứng thú đi dạo nữa, xoay người đi tới đình nghỉ mát.
Sắc mặt Phi Hồng và Tuyết Linh Lung cứng đờ, may mà năm xưa các nàng cũng xuất thân từ nơi trăng hoa, có lời khó nghe nào mà chưa từng nghe? Sắc mặt các nàng nhanh chóng khôi phục, chỉ có thể coi như chưa nghe thấy gì.
Bàng Tiếu Tiếu lại vô cùng ngượng ngùng, những gia đình giàu có đều rất chú ý tới lễ nghi, không ngờ mẫu thân lại thất lễ như vậy.
Tra Như Diễm ngồi xuống trong đình, nhìn hai cô gái, nói:
- Nghe nói hai ngươi đều là con hát xuất thân từ thanh lâu, không biết lời này là thật hay giả?
Trong mắt Phi Hồng và Tuyết Linh Lung lóe lên tia sáng, đây là điểm trí mạng của hai cô gái, bình thường không ai nói như vậy trước mặt các cô, hôm nay coi như bị người ta niết vào vết sẹo.
Bàng Tiếu Tiếu không nhịn nổi nữa, nhanh chóng vươn tay kéo kéo tay áo mẫu thân.
Đương nhiên Tra Như Diễm biết con gái đang nhắc nhở mình, nhưng làm như không thấy, chỉ nhìn chằm chằm hai cô gái, chỉ cần hai nàng có bất cứ điêu bât kính gì sẽ mượn cớ nổi nóng.
Phi Hồng khẽ khom người, dịu dàng nói:
- Xuất thân thấp hèn, để phu nhân cười chê rồi. Tra Như Diễm châm chọc:
- Có gì đáng chê cười đầu, bây giờ các ngươi bay lên cây thành phượng hoàng rồi, tỷ muội trước đây của hai cô chắc phải ước ao được như hai cô lắm, hẳn là đều lấy hai cô làm gương đó.
Bàng Tiếu Tiếu thấy mẫu thân càng nói càng quá đáng, lại kéo kéo tay áo mẫu thân lần nữa.
Tra Như Diễm bổng quay đầu lại, khiển trách.
- Ngứa tay à? Không biết lớn nhỏ, có hiểu tôn ti không?!
Nhìn thì như mắng con gái, nhưng có thể nghe ra ý châm chọc hai cô gái còn lại.
Bàng Tiếu Tiếu càng lúng túng, cũng không tiện vạch áo cho người xem lưng.
Nhưng Phi Hồng lại mỉm cười nói trước, chỉ chỉ tới lâu các vốn muốn đưa hai mẹ con bà đi:
- Phu nhân, cách đây không xa là một gian Tàng Bảo Các, bình thường Đại đô đốc thích thu thập một số đồ vật quý hiếm bày trong đó, phu nhân có muốn đi qua đó xem chút không?
Đây là nhiệm vụ Miêu Nghị giao cho nàng. Miêu Nghị biết Tra Như Diễm hận hắn, cũng không muốn Tra Như Diễm làm hỏng chuyện vào lúc này, nên đã chuẩn bị trước một gian Tàng Bảo Các.
Nghe nói là Tàng Bảo Các của Ngưu Hữu Đức, Tra Như Diễm có hơi động lòng, cũng muốn xem xem Ngưu Hữu Đức thu thập những bảo vật gì, nhưng lại tỏ ra lạnh nhạt, nói:
- Nơi thâm sơn cùng cốc này thì còn có bảo vật gì được cơ chứ?
Thật là không mở miệng thì thôi, cứ mở miệng là lại nghiến. Phi Hồng nói: -Phu nhân kiến thức rộng rãi, chúng ta ánh mắt vụng về, nhân cơ hội này mời phu nhân chỉ giáo đôi chút.
Bàng Tiếu Tiếu cũng không muốn mẫu thân tiếp tục nói mây lời cay nghiệt nữa, có ý giúp hai cô gái, nhanh chóng làm nũng mẫu thân:
- Con gái cũng muốn đi xem xem Đại đô đốc sưu tầm những bảo vật gì, mẹ chúng ta đi xem đi?
Thấy vậy, Tra Như Diễm cũng là người biết thời biết thế:
- Nếu đã vậy, thì đi xem thôi.
Mấy người dời bước, đi tới ngoài cửa Tàng Bảo Các, Phi Hồng đẩy cửa vào, lầu một bày biện đồ vật này kia, nhìn cái là xong.
Phi Hồng mời hai me con lên lầu hai, lúc này mới thấy đủ loại bảo vật, có thể nói là đủ chủng loại.
Tra Như Diễm không phải chưa từng nhìn thấy những thứ tốt, nhưng đa số những thứ tốt đều được giữ trong không gian chứa đồ chứ không lôi ra trang trí khắp nơi như này. Đột nhiên đặt mình giữa đông đồ này, kích thích thị giác khiến Tra Như Diễm có hơi kinh diễm, thầm nói trong lòng, mấy năm nay quả nhiên Ngưu Hữu Đức kiếm được không ít thứ tốt.
Rồi nhìn nhìn tiếp, thứ hấp dẫn ánh mắt của bà nhất là một bình phong trang trí đặt trong Tàng Bảo Các.
Không phải là bình phong bình thường, cảnh tượng trên bình phong biến hóa khôn lường, khi thì như bức tranh thủy mặc, tỏa ra ánh sáng lung linh, khi thì là cảnh đẹp núi non, khi thì là núi xanh trăng sáng, lúc lại là biển rộng mênh mông, lúc lại là con thuyền lướt sóng, khi lại là sa mạc cát vàng, quả thực vô cùng thần kỳ.