- Chuyện này nàng đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý!
- Ông không cút thì ta cút, ta mang con gái trở về! Tra Như Diễm lập tức lắc mình ra ngoài, tính đi khỏi đó.
Bàng Quán ra tay nhanh chóng, giữ chặt cánh tay bà, đẩy trở về, chạm ngón tay lên người bà, hạn chế pháp lực của bà.
Thấy tình trạng này, sắc mặt Tra Như Diễm đầy sợ hãi, lão gia quyết tâm gả con gái của mình cho tặc tử kia, bà vội vàng nắm lấy tay Bàng Quán lắc lắc, cầu khẩn:
- Lão gia, chàng đã nói Tiếu Tiếu là hòn ngọc quý trên tay chàng, chàng đã nói nó là đứa con gái chàng yêu thương nhất, ít nhất cũng phải giữ Tiếu Tiếu bên cạnh thêm mấy vạn năm nữa, nó mới được mấy tuổi chứ, từ khi nó sinh ra tới giờ còn chưa đầy ba mươi năm, trừ thời gian tu luyện, học hành thì căn bản chưa từng tiếp xúc với thế sự, con bé vẫn còn nhỏ, sao chàng có thể nhẫn tâm như vậy? Chàng đã nói tương lai phải tìm cho nó vị hôn phu tốt nhất trên đời này, thiếp tin, thiếp đã tin chàng, sao chàng lại có thể đối xử như vậy với mẹ con thiếp?
Bàng Quán không hề bị lay động, lạnh lùng nói:
- Ngưu Hữu Đức chính là hôn phụ tốt nhất của con bé, nàng còn có thể tìm được ai tốt hơn hắn sao?
- Hắn tốt ở chỗ nào hả? Tra Như Diễm không thừa nhận, lắc đầu thật mạnh, nói:
- Lão gia, hắn là kẻ thù của thiếp đó! Hắn giết Nhân Tuấn, hắn giết chết cháu ruột của thiếp, sao thiếp có thể gả con gái cho hắn? Không thể được!
Bàng Quán rất muốn nói cái đứa cháu trai phế vật của nàng giữ lại cũng chỉ gieo tai vạ thôi, chết mới yên ổn... Nhưng đương nhiên sẽ không nói ra rồi, hiện giờ không thể khiến Tra Như Diễm tức giận thêm nữa, lão còn phải cần Tra Như Diễm phối hợp, không thì bà ta sẽ làm loạn cả lên, làm hỏng lần hợp tác này mới là phiền phức thật sự.
Lào phủ lên hai tay Tra Như Diễm, trầm giọng nói:
- Như Diễm, nàng nghĩ mà xem. Tiếu Tiếu là con gái của ta, chẳng lẽ ta lại hại con bé ư?
- Thiếp không đồng ý, lão gia, thiếp van chàng!
Tra Như Diễm không ngừng cầu xin, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, tháo chiếc nhẫn đeo trên tay xuống, nhét vào tay Bàng Quán:
- Thiếp không muốn, quà hắn tặng thiếp, thiếp không cần nữa, thiếp trả đồ lại cho hắn, chàng bảo hắn tha cho con gái thiếp có được không?!
Hiện giờ cuối cùng bà cũng nhận ra, trước đó đưa bà tới Tàng Bảo Các không phải là để lấy lòng bà mà là sính lễ đó!
Bàng Quán câm chiếc nhẫn ngẩn ra, chuyện gì vậy?
Tra Như Diễm mặt đầy nước mắt, nói:
- Lão gia, thiếp năm lần bảy lượt đẩy Ngưu Hữu Đức vào chỗ chết. Ngưu Hữu Đức đang muốn báo thù đó, một khi gả con gái cho Ngưu Hữu Đức, hắn nhất định sẽ ngược đãi con bé! Là lỗi của thiếp, đều là lỗi của thiếp, chỉ cần hắn chịu tha cho Tiếu Tiếu, thiếp sẽ không truy cứu chuyện trước kia nữa, buông tha cho con gái ta đi mà!
Cái gọi là suy bụng ta ra bụng người, bà cho rằng mình hận Ngưu Hữu Đức như vậy, Ngưu Hữu Đức chắc hẳn cũng sẽ hận bà, con gái mà rơi vào tay Ngưu Hữu Đức thì thật chặng dám tưởng tượng hậu quả, e là sống không bằng chết!
Bàng Quán cau mày, nói gì vớ vẩn thế, người như Ngưu Hữu Đức mà còn tính toán nhỏ mọn như đàn bà thế à? Ai thèm so đó cái chuyện vớ vẫn ấy của nhà bà?
Lão biết phu nhân lào hiểu lầm rồi, cũng biết nếu không cởi nút thắt trong lòng phu nhân, phu nhân sẽ không đồng ý gả con gái cho Ngưu Hữu Đức. Do dự mãi, vốn dĩ có một số chuyện lão không tính nói cho Tra Như Diễm, nhưng nghỉ nghỉ một lát, vẫn trầm ngâm nói:
- Như Diễm, Ngưu Hữu Đức không nhỏ mọn như vậy nữa đâu, hắn không để bụng chuyện năm đó đâu.
Tra Như Diễm lắc đầu: -Làm gì có chuyện đó!
Bà nghĩ là mình không bỏ qua được thì sao đối phương lại bỏ qua chứ.
Bàng Quán dìu bà, thấp giọng nói:
- Nàng có muốn làm Vương phi không?
- Không muốn.
Mở miệng cự tuyệt xong Tra Như Diễm mới phản ứng lại, bỗng nhiên sững sờ, rưng rưng nhìn chồng, tưởng mình nghe nhầm. Bàng Quán:
- Nếu không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, không lâu sau, toàn bộ địa bàn Nam quân sẽ là của ta, đến lúc đó ta chính là Thiên Vương quản lý Nam quân, mà nàng, chính là Vương phi của ta!
- Chuyện này...
Tra Như Diễm lau nước mắt, ánh mắt vụ sáng, nghi ngờ hỏi:
- Sao có thể có chuyện này? Làm gì có chuyện Hạo Thiên Vương thoái vị nhường cho chàng?
Bàng quán:
- Ngưu Hữu Đức năng chinh thiện chiến, trong tay có mấy chục triệu đại quân tinh nhuệ!
Tra Như Diễm có ngốc cũng hiểu ra rồi, dây là liên hôn, gả con gái cho Ngưu Hữu Đức để đổi lấy sự giúp đỡ của hắn, bà cắn cắn môi, nức nở nói:
- Nhưng Ngưu Hữu Đức đã có chính thế, sao con gái của thiếp có thể làm thiếp được?
Bàng Quán thấp giọng khiển trách:
- Hồ đồ! Một khi thành chuyện, ta có địa vị gì cơ chứ? Giúp con gái lên làm chính thất chẳng phải là điều dễ dàng sao? Cần gì phải lo lắng?
Hiện giờ các nghĩ của lão giờ cũng giống hệt Quảng Lệnh Công năm xưa, đều cho rằng sau này có thể đưa con gái lên làm chính thất.
Tra Như Diễm thu nước mắt lại, nghĩ như vậy, hình như chồng mình nói cũng có lý.
Bàng Ouán:
- Nàng có từng nghĩ, một khi ta thành Thiên Vương chưởng quản Nam quân, nàng chính là Vương Phi, hơn nữa là Vương phi danh chính ngôn thuận không phải là người nữ nhân tái giá của Quảng gia có thể so sánh!
Tra Như Diễm lại lau nước mắt, cắn môi không nói, trong đầu lóe qua ý nghĩ, vậy chẳng phải địa vị của mình trong đám nữ nhân khắp thiên hạ chẳng phải chỉ đứng sau Thiên Hậu ư? Bàng Quán biêt bà đã rung động, tận dụng thời cơ nói:
- Nàng nghĩ mà xem, nếu ta là Thiên Vương, con trai nàng chính là Thiên Vương tương lai! Tà thành Thiên Vương, cũng đồng ý với điều kiện của Ngưu Hữu Đức, phong Ngưu Hữu Đức thành Mão Lộ Nguyên soái, Tiếu Tiếu trẻ như vậy đã có thể trực tiếp trở thành phu nhân Nguyên soái, chuyện tốt như vậy làm gì có chuyện dễ tìm? Nữ nhân khắp thiên hạ có ước ao mấy cũng không bì kịp. Thử hỏi nhìn khắp thiên hạ, nàng có thể tìm được con rễ nào mạnh hơn. Ngưu Hữu Đức sao? Ta không nghĩ cho con gái, chẳng lẽ lại hại con bé ư?