Phi Thiên

Chương 3462: Cẩm Tú Vô Song hội (1)



Tả Nhi thầm kêu khổ, không ngờ Hoàng Phủ Yến lại cẩn thận tới mức này, không chỉ hành tung bất định, thậm chí đến mặt cũng không ló ra, lại bảo người khác mang Hàn Lệ vào, thế thì làm sao tìm được cơ hội nữa đây? Nhưng ngoài miệng nàng vội vàng đáp:

- Hoàng Phủ Yến này quá giảo hoạt, xem ra chỉ có thể đợi khi trở về, bảo Hàn Lệ nghĩ cách quấn lấy y, để y đi cùng ả.

- Ngươi có thể chắc chắn Hoàng Phủ Yến sẽ tới sao? Nam Ba lạnh lùng nói nếu người chưa tới thì còn đi cùng cái mông ấy!

Tả Nhi lúng túng nói: -Khi Hàm Lệ tới bên trong thì hắn là có thể xác nhận, tới lúc ấy nàng sẽ truyền tin thông báo.

Ý là bảo lão phải tiếp tục chờ ở đây, Nam Ba lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.

Đẹp! Đẹp tới mức khiển trái tim rung động, đây là cảm giác đầu tiên sau khi Hàn Lệ tiến vào trong hội trường.

Khi cô ả bước vào với bán cầu nơi tổ chức hội, thời gian đang là buổi tối, bị kích thích thị giác từ không trung xuống mặt đất.

Biển lớn muôn màu muôn vẻ khiến người ta choáng ngợp, biển lớn bao quanh một đại lục rực rỡ năm màu.

Ngoài biển cạn là nơi sinh ra những loại tảo phát sáng, trên đại lục lại sinh ra những loài thực vật phát sáng, giống như một thế giới kỳ ảo, từ trời đêm nhìn xuống, đẹp đến động lòng người, toàn bộ hệt như giọt nước mắt mà nữ thần đánh rơi.

Từ trên trời giáng xuống, hạ xuống một đỉnh núi mê ảo, Hàn Lệ từ từ xoay người, ánh mắt mê ly nhìn các loại thực vật phát sáng lộng lẫy tựa ánh sao, những đoá hoa rực rỡ kiều diễm này khiến người khác không thể kìm lòng muốn thân mật.

Khu vực này đều là nơi ở để chia cho những đại biểu đại phái, trước mắt là đình đài lầu các tạc từ tinh thạch phát sáng đặc biệt cùng những kỳ hoa dị thảo, vốn là một nửa ngọn núi đắm chìm dưới biển, ngọn núi là một hòn đảo, lúc này cũng biến thành lục địa.

Toàn bộ kiến trúc Vịnh Cẩm Tú đều tương tự thế này, cũng là cấu trúc xây dựng đã thống nhất với Thiên Đình, chuyện liên quan đến nhiều quyền quý như vậy, năm ấy có người đề nghị trên triều, lập tức được thông qua không chút suy nghĩ.

Mà trước khi bắt đầu Vô Song hội, đã có người tới quét dọn sạch sẽ toàn bộ công trình, chỉ chờ quý nhân tới.

- Đến rồi! Tướng lãnh dẫn đường nhắc nhở một tiếng rồi nói với người gác cổng: - Vị khách quý này là Hoa Đại đô đốc bảo mang tới gặp Hoàng Phủ tiên sinh.

Hạ nhân khách sáo cảm ơn, rồi chắp tay nói với Hàn Lệ Đại tiên sinh đang đợi ngươi, mời theo ta.

Trong một gian lầu, Hoàng Phủ Yến đang trò chuyện cùng mếy con cháu Hoàng Phủ gia, Hoàng Phủ Quân Nhu cũng ở trong đó, Hoàng Phủ Yến chính là ông của nàng.

- Chủ tớ Hàn Lệ được dẫn vào, Hoàng Phủ Yến nhìn thấy liền cười, ngoắc tay với nàng, ý bảo tới đây.

Hàn Lệ khể cắn môi anh đào, ánh mắt phức tạp, thì ra là nam nhân này đã đến rồi, cũng không đi ra đón mình, làm hại mình chịu nhục ở chỗ kiểm tra, coi mình là gì vậy?

Nhưng cô a nhanh chóng nở nụ cười, đi tới trước mặt Hoàng Phủ Yên nửa ngồi xuống hành lễ.

Hoàng Phủ Yến đứng dậy, bắt lấy bàn tay ả, giới thiệu trước mặt phần đông con cháu: -Hàm Lệ, sau này các cháu cứ gọi là bà đi.

Vừa nghe lời này, tâm trạng Hàn Lệ thoải mái hơn chút, mặc dù không hề cho mình danh phận, thế nhưng khi giới thiệu trước mặt người nhà như vậy, cũng là một sự thừa nhận.

Con cháu Hoàng Phủ gia nhìn nhau, không ít người đã từng nghe nói tới nữ nhân này, dường như xuất thân có tì vết, gia chủ không cho vào cửa Hoàng Phủ gia, vẫn được Đại Đương Gia nuôi ở bên ngoài, ả ta cũng chưa hề xuất giá, lại để chúng ta gọi là bà liệu có thích hợp không? Xem ra Đại Đương Gia vẫn muốn lấy nữ nhân này vào cửa.

Song mọi người vẫn vâng dạ ôm quyền hành lễ.

- Bái kiên bà ạ. Bao gồm cả Hoàng Phủ Quân Mai.

Hàn Lệ hơi hạ thấp người đáp lễ.

- Quân Mai Hoàng Phủ Yến vẫy tay với Hoàng Phủ Quân Mai.

Hoàng Phủ Quân Nhu lập tức tiến lên nghe phân phó, Hoàng Phủ Yến dặn dò:

- Nàng không có người quen ở chỗ này, cháu giao tiếp rộng, lúc ta không có mặt, cháu ở bên nàng ấy nhiều một chút.

- Vâng! - Trong lòng Hoàng Phủ Quân Nhu chán nản, ngoài mặt vẫn cười đáp ứng, còn mỉm cười đáp lại Hàn Lệ.

Lời của ông nội trong nhà rất có trọng lượng, hiện giờ nàng đã là chấp sự khu vực cửa hàng Quần Anh hội, muốn tiếp nhận vị trí đại chưởng quỹ của mẫu thân còn phải nhờ vào sự ủng hộ to lớn của gia gia.

Thực ra chính nàng cũng cảm thấy hy vọng có được vị trí đại chưởng quỹ của mẩu không lớn, không có nguyên nhân nào khác, mặc dù nữ nhân Hoàng Phủ gia không gả ra ngoài, nhưng có vài vị trí có thể để con gái mình ngồi nhưng không thể để cho cháu ngoại mình, trực hệ và người thân cách một thế hệ vẫn có khác biệt, mặc dù mẹ nàng luôn cố gắng giúp đỡ nàng, nhưng nàng thật lòng cảm thấy hy vọng không lớn, chấp sự rất có thể chính thực quyền lớn nhất mà nàng có thể nắm giữ ở Hoàng Phủ gia, có lên cao hơn nữa thì cũng sẽ là một vị trí quản sự hữu danh vô thực trong gia tộc mà thôi.

Nàng nói thầm trong lòng, đã rất lâu mình chưa tới Vô Song Hội, ông nội đột nhiên gọi nàng cùng tới xem, hoá ra náo loạn nửa ngày lại là vì chuẩn bị cho nữ nhân này.

Vừa thấy Hàn Lệ được giao cho Hoàng Phủ Quân Mai, trong lòng những con cháu khác trong gia tộc có chút không thể chấp nhận. Hàn Lệ này có thể được vào đây hiển nhiên là rất được Đại Đương Gia yêu mến, thân thiết với ả nhất định rất có lợi với địa vị của mình trong gia tộc. Vậy mà khi Hoàng Phủ Quân Nhu ở nơi này, Đại Đương Gia cũng không thể giao tình nhân quyến rũ này cho nam nhân khác, hơn nữa Hoàng Phủ Quân Nhu lại là gái lỡ thì vẫn chưa gả trong gia tộc, hiểu rõ rất nhiều phương diện, vừa hợp để ở cùng tình nhân của Đại Đương gia, khiến người khác không thể phản đối.

Người trong gia tộc thấy Hoàng Phủ Quân Nhu vẫn không chịu lập gia đình, còn tưởng rằng Hoàng Phủ Quân Nhu vì muốn tiếp nhận vị trí của mẫu thân mình nên không sợ thiệt thòi như thế, người ta nào biết nỗi khổ trong lòng Hoàng Phủ Quân Mai, Miêu Nghị hiện tại quyền cao chức trọng, tay cầm binh mã, thân là đại chưởng quỹ Hoàng phủ gia, nàng sao có thể công khai việc trở thành nữ nhân của Miêu Nghị chứ? Một câu nói của Miêu Nghị cũng có thể khiến cho Quần Anh hội tổn thất nghiêm trọng rồi. Đành vậy, quan hệ giữa nàng và Miêu Nghị không thể công khai.